Trong ngục tù u tối chỉ có chút ánh sáng le lói qua khung cửa sổ nhỏ.
“Phạm nhân 046, có người muốn gặp.”
Tự giác đưa hai tay ra, còng tay lạnh lẽo lại được còng vào.
Cạch.
Thẩm Dịch Quân ngẩng đầu nhìn lên, không khống chế được sự phẫn nộ lao đến đập vào cửa kính.
Quầng thâm mắt đậm, gương mặt góc cạnh trắng bệch, râu ria mọc lởm chởm.
Giờ hắn giống hệt như một con nghiện vậy.
Mấy viên cảnh ngục thấy hắn lao lên thì định cản hắn lại, Trương Tấn giơ tay ra hiệu dừng lại.
“Ngồi đi.”
“Thằng khốn…”
“…”
“Là mày dụ dỗ Kiều Di đúng không? Là mày nói với cô ấy?! Tại sao! Tao coi mày là bạn, mà mày lại phản bội tao.” Trạng thái hiện tại của Thẩm Dịch Quân rất điên cuồng, hai mắt hắn đỏ ngầu, như hận không thể xé xác Trương Tấn ra thành trăm mảnh.
“…Bạn? Nếu không phải vì Thẩm gia, thì mẹ tao có chết không?” Trương Tấn bật cười chế giễu, nhưng ánh mắt lại sắc như dao.
“Ý mày là gì?” Thẩm Dịch Quân khó hiểu, ngồi xuống ghế.
“A, mày thì biết gì đâu, tuy Thẩm lão gia là một người nghiêm khắc, nhưng không thể phủ nhận ông ta là một người ông tốt.” Dừng một chút, Trương Tấn lại nói tiếp: “Thẩm gia vì muốn để Trương gia hoàn toàn phục tùng đã bắt giữ mẹ tao uy hiếp ba tao, nhưng vì lúc đó mẹ tao đang mang thai, không cẩn thận bị sảy dẫn đến đẻ non, cuối cùng thì chết trên bàn mổ cùng đứa con trong bụng.”
“…”
“Ba tao tuy rất phẫn nộ, rất căm hận gia đình mày, nhưng lại không dám làm gì, chỉ còn cách phục tùng, vì để bảo vệ đứa con trai duy nhất, là tao đây.”
Thẩm Dịch Quân cau mày: “Là mẹ mày tự chạy trốn rồi ngã, liên quan gì đến Thẩm gia.”
“Thẩm gia các người đúng là một lũ không biết hối lỗi!” Trương Tấn giận dữ đập mạnh lên cửa kính: “Nếu không phải vì Thẩm gia giam giữ bà ấy, thì liệu bà ấy có chạy trốn đến mức sảy thai không?!”
“Đều do mẹ mày ngu!” Thẩm Dịch Quân thấy Trương Tấn đang phẫn nộ, hắn cười lên, không có chút nhân tính nào.
“Mày…Chết tiệt…” Trương Tấn bất lực ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt có chút đờ đẫn.
“À, mà mày nói với Di Di, nếu tao ra tù, người tao tìm gặp đầu tiên chính là cô ấy!”
Ánh mắt Trương Tấn chuyển động, anh ta bật cười, nhưng nụ cười lần này có chút thê lương.
“Mày muốn cướp cô ấy về à?”
Đôi mắt Thẩm Dịch Quân sắc lẹm nhìn anh ta.
“Vậy mày có thể cướp cô ấy về từ tay thần chết hay không?”
“Thẩm Dịch Quân, Kiều Di chết rồi, cô ấy đã ra đi mãi mãi rồi, không còn ở nơi này nữa đâu.”
“Mày nói láo, khi cô ấy vừa nhảy xuống, tao cũng nhanh chóng cứu được cô ấy lên, Di Di sao có thể chết.”
“…Vậy đống thuốc an thần mà mày cất giấu lúc trước đã vứt hết đi chưa?”
Câu hỏi ấy văng vẳng trong đầu hắn, dù Thẩm Dịch Quân có bịt chặt tai lại nhưng vẫn có thể nghe thấy.
***
Về lại buồng giam ẩm mốc lạnh lẽo.
Thẩm Dịch Quân ngồi vào một góc, nhìn bức thư trên tay, hắn trầm mặc một lúc thì run rẩy mở ra.
Bức thư này là của Kiều Di nhờ Trương Tấn đưa cho hắn.
Hiện tại, hắn vẫn không thể chấp nhận nổi việc cô đã chết.
Mới đây thôi, hai người vẫn còn có một khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc…
“Lúc anh nhận được bức thư này… Có lẽ tôi đã chết rồi, và anh thì đang ngồi trong tù đọc thư của tôi viết…Nên nói gì bây giờ nhỉ?
Lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm thấy anh không phải người nên dây vào.
Nhưng mà số phận khốn nạn này lại bắt tôi cùng anh dây dưa.
Trong suốt gần 10 năm này, tôi không biết bao nhiêu lần mình muốn đi chết, nhưng tôi không dám…Tôi sợ đau, tôi cũng sợ khi tôi chết, anh chút giận lên ba mẹ tôi.
Nhưng kể cả tôi không chết, ba mẹ tôi cũng không thể sống.
Thẩm Dịch Quân, mỗi ngày tôi ở bên anh, mỗi lần tôi thức dậy bên anh, tôi đều tự hỏi mình rằng.
Vẫn chưa chết à?
Cuộc sống của tôi như địa ngục, đối với tôi, cái chết chính là một sự giải thoát nhẹ nhàng nhất.
Khi anh nói anh yêu Phi Phi thì tôi cảm thấy rất bình thường.
Nhưng khi anh nói anh yêu tôi, tôi lại có điểm muốn cười.
Tôi không biết vì lý do gì mà anh đã ‘cảm nắng’ tôi, nhưng tôi biết cảm giác mà Diệp Phi Phi cảm nhận được khi được một người đàn ông mang tên Thẩm Dịch Quân yêu thương.
Tuy biết là chất gây nghiện khiến con người ta bị hủy hoại, nhưng không thể không ngăn được trái tim mình đập rộn ràng vì anh.
May mắn là tôi có thể thoát ra được.
Anh biết tôi đã làm cách nào để thoát ra cái bẫy ngọt ngào chết người này không?
Mỗi đêm, tôi đều mơ thấy cảnh ba mẹ tôi chết dưới họng súng, mà hai bàn tay tôi lại dính máu.
Từng lời nói mà những người tôi yêu thương luôn luôn lặp đi lặp lại trong đầu tôi, giống như họ muốn tôi có thể lý trí không lún sâu vào anh.
Lần này tôi thật sự thấy mệt rồi, tôi muốn viết nốt lời cuối này.
Thẩm Dịch Quân, cố gắng mà sống, nếu anh sống sót đến lúc số anh tận, có lẽ kiếp sau, nếu có gặp lại, tôi sẽ tha thứ cho anh.
Tạm biệt.”
Từng giọt nước mắt nhỏ xuống tờ giấy mà hắn đang cầm.
Sự đau khổ cùng tuyệt vọng không nói được thành lời.
Người đàn ông nằm xuống nền đất lạnh lẽo, từ cổ phát ra những thanh âm rên rỉ, tựa như một con thú hoang đang bị thương nặng, nhưng hắn…
Lại không thể chết được.
HOÀN CHÍNH VĂN.