Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận

Chương 11: Âm mưu



Theo như đã hẹn từ trước, buổi chiều Triệu An Ngữ viện cớ ra ngoài gặp khách hàng, để cùng Doãn Khiên tới chính quyền địa phương đăng ký kết hôn.

Không ngờ cửa thang máy vừa mở ra, cô đã thấy bố mình ở trong đó. Triệu An Ngữ chột dạ nắm chặt dây đeo túi xách, chậm chạp bước vào đứng bên cạnh Triệu Anh.

“Con ra ngoài à?” Triệu Anh nhìn con gái cất lời.

“Dạ, con ra ngoài có chút việc.” Triệu An Ngữ cảm thấy nói dối là một việc làm sai trái, không dám đối diện với ông Triệu, đầu cúi gằm xuống nhỏ giọng nói.

Hướng đi của Triệu Anh và Triệu An Ngữ không giống nhau, tới tầng ba ông liền ra ngoài, trước khi đi ông mỉm cười hiền dịu nhắc nhở cô:

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

“Dạ.” Triệu An Ngữ lên tiếng đáp lại một câu rất nhỏ, nhỏ bé như con người cô lúc này vậy. Trăm ngàn lỗi lầm khó có thể cầu xin sự tha thứ.

Triệu An Ngữ ra tới đại sảnh công ty đã thấy xe Doãn Khiên đậu trước cửa, chợt lòng cô nhẹ bẫng lạ thường. Có lẽ cảm xúc vui mừng khi sắp được về chung một nhà với người đàn ông đó đã lấn át tất cả mọi cảm xúc sợ hãi, tội lỗi trong cô.

Triệu An Ngữ sải rộng bước chân, nhanh chóng đến gần Doãn Khiên.

Doãn Khiên nhìn Triệu An Ngữ mỗi lúc một gần, đóng vai người đàn ông ga lăng xuống xe mở cửa cho cô.

“Sao trán em ra nhiều mồ hôi vậy?” Đỡ Triệu An Ngữ ngồi vào ghế phụ, Doãn Khiên khom người cẩn thận thắt dây an toàn, lúc thu người về phát hiện trên trán cô lấm tấm mồ hôi, gương mặt anh tỏ vẻ lo lắng, bất chấp trên người đang mặc chiếc áo sơ mi trắng mới tinh, dùng tay áo lau đi lớp mồ hôi.

“Trời nóng quá thôi không có gì đáng ngại, anh mau lên xe đi.” Triệu An Ngữ nắm lấy cổ tay Doãn Khiên ngăn cản.

Doãn Khiên cúi đầu hôn cô, sau đó sủng nịnh nâng cằm cô nói: “Em có bệnh phải nói với anh nhớ chưa? Không cho phép giấu bệnh.”

Thấy Triệu An Ngữ gật đầu đáp ứng, anh ta mới vòng qua ghế lái ngồi lên.

Cả quá trình bàn tay anh ta đều thân mật nắm tay Triệu An Ngữ, một khắc cũng không rời.

Triệu An Ngữ mỉm cười một cách ngô nghê, cô mơ hồ trông thấy tương lai sau này của hai người, sớm tối kề cận bên nhau. Được gả cho người đàn ông ôn nhu như Doãn Khiên chính là sự dịu dàng lớn nhất mà ông trời dành cho cô.

Người ta thường nói sau cơn mưa trời lại sáng, trận mưa rào hôm qua tưởng chừng sẽ nhấn chìm cả thành phố, không ngờ hiện tại bầu trời lại trong xanh, quang đãng tới như vậy.

Có lẽ do thời tiết thuận lợi, mới đầu giờ chiều trước cửa phòng dân chính các cặp đôi đã xếp thành hàng dài, trên tay cầm cuốn sổ đỏ chờ đợi tới lượt mình.

“Em lại kia ngồi nghỉ đi, để anh ở đây xếp chỗ.” Doãn Khiên chỉ Triệu An Ngữ ra dãy ghế chờ trước cửa, còn mình đứng vào hàng lấy lượt.

“Không sao, em ở đây cùng anh.” Triệu An Ngữ kiên quyết ôm cánh tay Doãn Khiên, cùng anh chờ đợi.

“Hừ, làm sao phải mong chờ, các người thấy không bọn tôi vừa làm thủ tục ly hôn xong đấy, anh ta mới lấy tôi được hai năm đã có con ba tuổi rồi, đây không phải cắm sừng thì là gì?”

Phía bên trên có cặp đôi vừa hoàn thành thủ tục ly hôn xong, dường như người phụ nữ quá căm phẫn về cuộc hôn nhân này, vừa đi vừa nhìn đám người Triệu An Ngữ lớn giọng nói:

“Cô bớt cái mồm lại, sợ không đủ mất mặt à?” Người đàn ông xấu hổ lôi tay vợ cũ đi.

“Mất mặt? Tên khốn, tôi còn muốn cả thiên hạ này biết hết những việc xấu xa mà anh đã làm.” Người đàn bà hất tay chồng cũ ra, mắng chửi.

Giọng nói qua lại của bọn họ gây ồn ào khắp một con phố, trong lòng những người nghe được cuộc hội thoại ít nhiều cũng có chút lung lay.

“Anh sẽ không như vậy, cả đời này chỉ có mình em.” Doãn Khiên ôm Triệu An Ngữ vào lòng biện minh.

“Em tin anh không giống anh ta.” Nếu giống em sẽ tự tay vùi anh xuống hố sâu vạn trượng, muôn kiếp không vực được dậy. Triệu An Ngữ tựa đầu vào ngực Doãn Khiên mơ hồ nói.

Từng lượt người rời đi, cuối cùng cũng đến phiên hai người. Triệu An Ngữ tươi cười nhìn Doãn Khiên, không hề do dự đặt bút xuống, ký tên mình trên giấy chứng nhận kết hôn.

Tấm ảnh chân dung chụp cả hai được dán ngay góc giấy, cùng với con dấu mộc chứng minh hai người đã là vợ chồng hợp pháp.

Triệu An Ngữ ngắm đi ngắm lại, chỉ lo đây như là một giấc mộng, khi tỉnh dậy sẽ biến mất.

“Vợ à! Giờ anh có thể chính thức gọi em là vợ rồi.” Doãn Khiên vui mừng cười thành tiếng, ôm lấy Triệu An Ngữ nhấc bổng lên cao xoay vòng vòng.

Triệu An Ngữ ôm cổ Doãn Khiên, nhắm mắt hưởng thụ giây phút hạnh phúc này.

Không biết Doãn Khiên thì thầm bên tai Triệu An Ngữ cái gì, khiến mặt cô đỏ ửng bẽn lẽn gật đầu.

Nhận được sự đồng ý từ cô, Doãn Khiên hân hoan ôm cô đi về phía bãi đậu xe, tăng tốc nhanh chóng hưởng thụ giây phút được bóc món quà mười năm nhẫn nhịn.

Ngay khi Doãn Khiên đánh tay lái sang đường rẽ vào khách sạn thuê phòng, điện thoại trong túi quần bỗng đổ chuông.

Ánh mắt anh ta lóe lên tia phiền phức, dừng xe lại lấy đi động ra.

Nếu như lúc này không phải do bố anh ta gọi tới, mà là một người khác đã bị ăn chửi.

“Mày đang ở đâu? Lập tức về nhà bố có chuyện cần nói.”

“Bố con đang bận, tối về được không?” Doãn Khiên liếc qua nhìn Triệu An Ngữ khẽ nói.

“Tao không nói lại lần thứ hai đâu.” Bên kia điện thoại Doãn Tắc gấp gáp nổi đóa.

Doãn Khiên biết tính bố mình, ông nói một là một chưa bao giờ có hai, đành buông bỏ món ngon sắp dâng đến miệng này.

“Ngữ, nhà anh có việc cần về ngay, xin lỗi em.”

“Em đi cùng anh.” Nghe anh ta nói, Triệu An Ngữ tưởng nhà anh ta có chuyện gì lớn, vội vàng mở miệng muốn theo.

“Không cần đâu, anh tự giải quyết được.” Doãn Khiên vuốt tóc cô nói.

Doãn Khiên vòng tay lái quay đầu đưa Triệu An Ngữ đến công ty, sau đó tăng tốc lái xe về nhà.

Doãn Tắc sớm đã ngồi ở phòng khách đợi Doãn Khiên, nghe tiếng bước chân liền biết con trai đã trở về. Đôi mắt lướt sơ qua người anh ta đánh giá, rồi lên tiếng:

“Bố đang tìm người mua lại văn phòng luật Khiên Luân, con thời gian này quay về Doãn Thị làm đi.”

Doãn Khiên thất sắc, gần như không tin vào tai mình:

“Bố, sao lại phải đi đến bước đường này? Bố biết Khiên Luân quan trọng thế nào với con mà, Doãn thị không phải làm ăn rất tốt đó sao? Bán bớt cổ phần đi là được.”

Doãn Tắc nhìn cái thái độ nổi đóa không nghe lời của con trai, chỉ tay vào mặt nói:

“Thằng ngu, phải biết bỏ nhỏ lấy lớn chứ, chờ sau khi tao đắc cử nắm được nền kinh tế Châu Nam trong tay, đừng nói một Khiên Luân mười cái ta cũng cho con được.”

Doãn Khiên không hiểu, vì vị trí đó nhà bọn họ đã phải bỏ ra rất nhiều tiền lo lót, giờ đến cả một văn phòng luật nhỏ nhoi cũng phải bỏ? Mất nhiều như vậy, thà đừng cố tranh giành nữa thì hơn.

Doãn Tắc đứng dậy đi đến trước mặt con trai, đặt tay lên vai anh ta hạ giọng: “Không phải do nhà họ Triệu kia sao bố phải bán công ty của mày, Doãn Khiên con hiểu ta mà đúng không?”

Vốn dĩ chức bí thư kia ông ta đã nắm chắc trong tay, không ngờ giữa đường nhảy ra một Giang Bân người đến từ thành phố khác, với sự ủng hộ của phần lớn quan chức cấp cao, có khả năng được điều về Châu Nam tranh chức với ông ta.

Doãn Tắc nghĩ hôn lễ kia vẫn diễn ra tốt đẹp, ông ta đã sớm có khoản tiền lớn trong tay rồi, đâu đến mức bị đá một cách bất ngờ thế này. Ông ta oán trách nhà họ Triệu, có hôn ước rồi còn gả con gái vào nhà ông ta, để giờ vừa không có tiền còn mang điều tiếng.

Doãn Khiên cau mày, bảo anh ta làm cái gì cũng được, nhưng bán Khiên Luân thì không, ngoài số tiền Doãn Tắc đầu tư vào mở văn phòng ra, còn lại chính là công sức vất vả ngược xuôi anh ta bỏ ra.

Đôi mắt Doãn Khiên tự nhiên phát sáng, dường như đã tìm thấy cách để cứu vãn tình hình.

“Bố hay là con có ý này, không phải lâu nay bố vẫn muốn công ty nhà họ Triệu sao? Con cùng Triệu An Ngữ đăng ký kết hôn, sau đó chiếm lấy gia sản nhà đó.”

“Đến giờ mày vẫn còn nghĩ đến chuyện kết hôn cùng con bé đó?” Doãn Tắc phút chốc trở về dáng vẻ nghiêm khắc ban đầu, cau mày nói.

Doãn Khiên nghi hoặc dò hỏi: “Trước kia bố có ý này mà, bỏ tiền ra giúp nhà họ Triệu vượt qua khó khăn, nâng giá cổ phiếu để khi xác nhập vào Doãn thị sẽ có giá trị hơn.”

Doãn Tắc có chút bực dọc nói: “Giúp đỡ sao? Đúng là năm xưa ta có ý định thêm vốn vào Triệu thị, chờ cơ hội bọn họ phát triển sẽ sáp nhập vào Doãn thị, nhưng với tình thế hiện nay suy nghĩ đó đã thay đổi.”

Đám người ngoài kia cũng thật lạ, chưa có kết quả bầu cử cuối cùng, chỉ nghe phong phanh người khác sẽ lên nắm quyền thành phố Châu Nam, đã lần lượt chạy đi bấu víu.

Giờ ông ta giống như đơn phương độc mã, một mình một chiến tuyến vậy. Không có tiền trong tay chẳng giải quyết được việc gì.

“Bố cho con thời gian hai ngày, con tìm cách xoay tiền cho bố, đừng bán công ty vội.” Doãn Khiên suy nghĩ một lúc rồi nói.

Ở nơi xa trong phòng tư lệnh, âm thanh khiến người khác hoảng sợ phát ra.

“Tư lệnh ngày có sao không?” Lâm Tường mở cửa chạy vào, nhìn bàn tay đầy máu của Bạch Kính Xuyên lo lắng lấy khăn tay cầm máu cho anh.

Bạch Kính Xuyên không có phản ứng, thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Vừa rồi sau khi nghe điện báo từ nơi Châu Nam xa xôi, anh đã không kiềm chế được cảm xúc, bóp vỡ ly nước trên bàn, dù mảnh thủy tinh có găm sâu vào tay cũng không đau đớn bằng trái tim đang rỉ máu.

“Chuẩn bị phi cơ cho tôi.” Bạch Kính Xuyên không quan tâm tới vết thương, rảo bước ra cửa nói.

Là do anh quá dung túng cô ấy? Nên cô ấy mới không coi trọng lời anh nói?

“Tư lệnh ngài định đi đâu? Sáng mai ngài có lịch tới nhà xanh gặp tổng thống.” Lâm Tường sợ hãi khuyên ngăn, anh ta không biết Bạch Kính Xuyên có việc gấp thế nào, nhưng đắc tội với tổng thống không ai gánh được hậu quả.

“Thôi được rồi.” Bạch Kính Xuyên dừng bước thở dài, chuyện đã rồi đến sớm hay muộn cũng vậy thôi.

“Cậu dặn dò Lục Trị theo lời tôi mà làm.” Bạch Kính Xuyên quay lại bàn làm việc phân phó.

Cũng may trước khi rời khỏi Châu Nam anh đã để lại Lục Trị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.