Buổi tối Triệu An Ngữ thường chỉ ăn lưng chén cơm, hôm nay lại đặc biệt cố gắng Bạch Kính Xuyên đưa cho bao nhiêu cô ăn hết bấy nhiêu.
Cô đặt chén không xuống bàn, ngữ điệu vội vàng: “Tôi đã làm theo lời anh nói rồi, giờ đi được chưa?”
Một giây thôi cũng không muốn ở cùng anh sao? Nét cười trên môi Bạch Kính Xuyên gượng ép, buông đũa đứng dậy: “Đi thôi.”
Anh ta dễ dàng chấp thuận vậy sao? Triệu An Ngữ nghi ngờ đặt ánh mắt trên người anh ta tìm tòi.
“Không đi?” Thấy Triệu An Ngữ vẫn ngồi yên tại chỗ, Bạch Kính Xuyên hơi cau mày hỏi.
Nghe anh ta xác nhận lại lần nữa, lúc này gương mặt Triệu An Ngữ mới giãn ra, thả lỏng phòng bị, nhanh chân đi ra cửa như sợ người đàn ông tâm tư khó lường này sẽ đổi ý.
Đã lâu rồi Bạch Kính Xuyên chưa được trông thấy dáng vẻ tươi tắn hiện hữu trên gương mặt thanh thuần đó, nhìn cô ánh mắt hơi xao động.
Đáng buồn thay cảm xúc này lại thuộc về một bóng hình khác, Bạch Kính Xuyên cười khẩy một tiếng cất bước theo sau Triệu An Ngữ.
Dưới sân, Lâm Tường không nhanh không chậm vừa kịp lúc lái xe tới, xuống xe khom người mở cửa.
Thấy Bạch Kính Xuyên đến gần, khẽ chào một tiếng: “Thủ trưởng.”
Bạch Kính Xuyên tiến lên, đưa tay chắn ngang nóc cửa sổ nhường Triệu An Ngữ lên trước.
Chờ cô ngồi yên vị trong xe, lúc này anh mới cúi thấp người ngồi vào vị trí bên cạnh cô, cất lời:
“Đã xác định vị trí Doãn Khiên đang ở chưa?”
“Dạ.” Lâm Tường kính cẩn đáp lại, không thấy Bạch Kính Xuyên nói thêm lời nào nữa liền đạp ga lái xe hướng ra đường lớn.
Triệu An Ngữ một lòng muốn biết tình hình hiện tại của Doãn Khiên, không để ý tới đoạn hội thoại giữa hai người kia, ngồi sát cửa kính nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Lâm Tường nhìn vào gương chiếu hậu, dè dặt nói:
“Thủ trưởng, vị kia đã biết ngài tới Châu Nam có cần sắp xếp thời gian thăm hỏi không?”
“Để qua vài ngày đi.” Bạch Kính Xuyên nghĩ nghĩ đôi chút rồi nói.
Lần này anh đến Châu Nam rầm rộ vậy mà, ông ta không nghe ngóng được mới là lạ đấy. Có câu không ai quan tâm mình bằng đối thủ của mình.
Bạch Kính Xuyên không cho rằng việc Trần Hạo Giang biết mình đến đây là quan trọng, gạt sang một bên quay sang kiếm chủ đề nói chuyện với Triệu An Ngữ.
“Em còn nhớ ngọn núi hoa anh đào ở Vân Giang không? Bây giờ đang vào mùa hoa đẹp nhất.”
“Không có ấn tượng.” Thực ra Triệu An Ngữ vẫn còn nhớ, bởi lần ngắm hoa anh đào trên núi ngày đó, cũng là lần cuối cùng cô về Vân Giang cùng ông nội.
Nhưng cô không muốn Bạch Kính Xuyên biết mình còn để chuyện cũ trong lòng, nên lạnh nhạt nói không đúng sự thật.
Bạch Kính Xuyên đã quen với kiểu nói chuyện thờ ơ đó, mỉm cười: “Tới thêm vài lần sẽ có ấn tượng thôi.”
Vân Giang là quê nhà của Bạch Kính Xuyên, ở cuối làng anh có một ngọn núi, không rõ từ bao giờ những cây anh đào mọc kín hai bên lối đi, đến mùa khoe sắc nở rộ trắng xóa cả một góc trời.
Hiện nay nơi đó đã phát triển thành khu du lịch, Bạch Kính Xuyên không rõ lần cuối mình tới đó là khi nào? Có lẽ vào sáu năm trước, cũng có lẽ lâu hơn thế. Đơn giản thiếu đi người cùng thưởng thức, có đẹp hơn nữa cũng không còn ý nghĩa.
Bị Bạch Kính Xuyên làm cho phân tâm, khiến Triệu An Ngữ không để ý được cung đường xe đang đi, cho nên khi Lâm Tường dừng xe lại trước cửa một khách sạn mang phong cách xa hoa cô mới ngớ người.
“Tới nơi rồi em không xuống à?” Bạch Kính Xuyên đứng dưới lòng đường nhắc nhở Triệu An Ngữ.
Lúc này cô mới nhích người ra cửa, vẻ mặt đầy nghi ngờ xuống xe.
Bạch Kính Xuyên đưa mắt ra hiệu cho Lâm Tường dẫn đường.
Lâm Tường một mạch đi về phía quầy lễ tân, không rõ anh ta dùng cách gì? Rất nhanh đã lấy được chìa khóa phòng nắm trong tay.
“Thủ trưởng phòng tổng thống tầng hai tư.”
Bạch Kính Xuyên cúi đầu đôi mắt hướng lên người Triệu An Ngữ cười cười: “Tên này chịu chơi đấy nhỉ.”
Triệu An Ngữ không hiểu anh ta đang nói hươu nói vượn cái gì, đã biết số phòng rồi cũng không cần đi cùng anh ta nữa, tự mình đi trước.
Bạch Kính Xuyên lắc đầu cười trừ, cô nói mình không phải trẻ con, nhưng thực chất có hơn là bao, dấu vết tính cách năm xưa vẫn còn đó đấy thôi.
“Tư lệnh.” Bạch Kính Xuyên còn đứng nguyên chỗ cũ, Lâm Tường không dám tự ý rời vị trí, lên tiếng chờ chỉ thị.
“Cậu lên trước đi, đừng để hắn ta biết đường tẩu thoát.” Bạch Kính Xuyên dặn dò.
Vì vậy khi Triệu An Ngữ cùng Bạch Kính Xuyên đến nơi cửa phòng tổng thống đã được mở.
Bạch Kính Xuyên giữ tay Triệu An Ngữ lại, đặt ngón tay lên môi làm động tác yên lặng, rồi chỉ về căn phòng đối diện cửa bảo cô tự mình qua đó xem.
Triệu An Ngữ cau mày nhưng vẫn làm theo lời Bạch Kính Xuyên nói, chầm chậm đi. Chẳng biết có phải khách sạn này làm cách âm không được tốt, hay người trong phòng vận động quá mạnh, mà chưa đến cửa đã nghe được âm thanh khác lạ truyền ra.
Ban đầu Triệu An Ngữ nghe không rõ cứ tưởng là Doãn Khiên bị người ta hành hạ, lòng nóng như lửa đốt gần như không để vào tai lời Bạch Kính Xuyên gấp gáp đặt tay lên chốt cửa, nhưng khi nghe kỹ mới nhận ra thanh âm rên rỉ đó không chỉ thuộc về một người.
Hơi thở mang tư vị hoan ái đó, nếu cô còn không nhận ra thì quá ngây thơ rồi.
Triệu An Ngữ tự lừa dối bản thân, rằng người trong đó không phải Doãn Khiên, rằng Bạch Kính Xuyên đang giở trò chia rẽ.
Bàn tay Triệu An Ngữ trở nên run rẩy.
“Không dám thừa nhận hay không muốn biết thực chất tôi có lừa em hay không?” Thấy Triệu An Ngữ ngập ngừng chùn bước, Bạch Kính Xuyên khẽ khàng hỏi.
Không cho Triệu An Ngữ cơ hội yếu đuối, áp tay mình lên tay cô, mở cánh cửa ra.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô, không phải cảnh tượng máu me be bét chật vật, mà là cơ thể lõa lồ của người đàn ông đang cưỡi trên người phụ nữ nhún nhảy.
Bọn họ kịch liệt đến nỗi bên ngoài có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cũng không nhận ra.
Tuy Triệu An Ngữ không thấy được gương mặt người đàn ông kia, nhưng bọn họ đã quen nhau tận mười năm, dáng dấp Doãn Khiên có ở trong bóng tối cô cũng nhìn ra được.
Triệu An Ngữ chua xót, trái tim giống như chiếc bình thủy tinh bị ai đó đập nát, cô suy sụp đến mức hai mắt mờ đi.
Thứ tình yêu mà cô vẫn luôn tự hào là đây sao?
“Bảo bối em thật đẹp.” Doãn Khiên giọng khàn đục vừa thở dốc vừa phấn kích nói.
Khuôn miệng cười của Triệu An Ngữ cực kỳ khó coi, phảng phất màu tang thương, giá như bây giờ cô có con dao trong tay thì tốt, cho tên khốn này nếm thử mùi vị đau thấu tâm can là như thế nào.
Cô không nhịn được cất lời:
“Doãn Khiên thì ra anh ở đây vui vẻ, vậy mà tôi còn ngu ngốc lo cho anh đấy.”
Mũi tên đã nằm sẵn trên dây cung chuẩn bị bắn vào hồng tâm, lại bị giọng nói quen thuộc làm cho đứt dây, Doãn Khiên cứng người dừng động tác, ngoái đầu nhìn ra sau.
Khi chạm phải tia mắt thất vọng của Triệu An Ngữ, anh ta giật mình thối lui khỏi cơ thể người phụ nữ.
“Ngữ nghe anh giải thích.” Doãn Khiên túm tạm khăn tắm che bộ phận quan trọng nhảy xuống giường nắm lấy cổ tay Triệu An Ngữ.
Triệu An Ngữ dường như cảm thấy cả cơ thể anh ta đều bẩn, lạnh nhạt hất tay.
“Anh…” Doãn Khiên định nói thêm câu gì đó, bỗng nhìn thấy Bạch Kính Xuyên đứng cách đó không xa, ai oán chỉ tay vào mặt anh nói: “Anh ta chính anh ta giở trò.”
“Doãn Khiên xin hỏi cậu bị tôi bỏ thuốc hay gì? Tôi có thể bắt cậu tới đây, nhưng không thể ép cậu hưởng thụ thân mật cùng cô ta được.” Bạch Kính Xuyên không nhịn nổi cười chất vấn.
“Doãn Khiên anh quá tàn nhẫn rồi.” Triệu An Ngữ chán trường quay người rời đi, bỏ lại tất cả những ân cần giả dối.
Hai mắt cô đẫm lệ, thiếu mất đi một phần sức sống liêu xiêu đi trên đường.
Trên bầu trời đám mây trắng tản đi nhường chỗ cho vầng trăng sáng, tại nền gạch đỏ bóng Bạch Kính Xuyên cao lớn phủ lên thân hình nhỏ bé của Triệu An Ngữ.
Anh không đi ngang hàng với cô, chỉ lặng lẽ ở phía sau chậm rãi bước theo tiến độ của cô, cứ thế một trước một sau giống như hai người xa lạ đi cùng một hướng.