♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔♚♔
Giờ ra về….
-Quân, gặp một chút, tại sân sau… -Bảo đi lại gần hắn, lạnh nhạt
-…… -hắn im lặng không trả lời lại Bảo đến khi Bảo đi khuất xa thì quay phắt qua nhỏ My, nói -Cô muốn về thì về, đợi thì đợi nhé!! Tôi đi có việc!!
-Em đợi, em đợi anh mà!! -nhỏ My cười cười
Hắn đi xuống, đi xuống tới tận sân sau thì gặp Bảo rồi đến Tuấn Anh đang đứng đó chờ mình sẵn
-Chuyện gì?? Tao có việc… Nói nhanh!! -hắn
-Hờ, tụi này không định làm mất thời gian quý báu của mày đâu!! -Tuấn Anh nhếch môi
-…… -hắn im lặng
-Mày thay đổi nhiều quá rồi đó Quân à!! -Bảo
-Tao vẫn là tao…. Không thay đổi gì cả!! -hắn khẽ nhún vai
-Khanh đi rồi đó!! Đi luôn rồi đó, vừa lòng mày chưa!?? -Tuấn Anh căm phẫn, liếc mắt nhìn hắn
-Tao không quan tâm, tất cả là do lỗi của cô ta!! Cô ta nói dối, lại xấu xa, dám làm mà không dám nhận!! Bảo cô ta đi thì đi luôn đi… Đi cho khuất mắt tao, đừng lãng vãng trước mặt tao nữa, ngứa mắt lắm!! Sai lầm lớn nhất của đời tao là quen cô ta…. -hắn xả một tràn, nhưng đâu biết được rằng, phía sau mình, có hai ánh mắt giết người đang nhìn mình như muốn ăn tươi, nuốt sống… (NGU nè -_-)
“Chát….” Cái tát mạnh bạo lần này đã giáng xuống mặt hắn là của Lam, nhỏ giận, giận lắm luôn!! Không ngờ, hắn là loại người như thế!! Chưa biết rõ sự việc ra sao đã vội nói nó là thủ phạm!! Thất vọng quá…
-Cậu….dám nói Khanh như thế sao?? Sai lầm lớn nhất của cậu là yêu nó sao?? Cậu biết sự thật thế nào chưa mà cậu vội đổ hết lên đầu nó… Cái tát này coi như tôi thay Khanh trả lại toàn bộ tình cảm mà nó dành cho cậu trong suốt quãng thời gian qua…Tôi…thất vọng về cậu quá đấy Quân à!! -Lam nói gần như hét lên
Minh Anh cũng giận không kém gì Lam, nhưng lại kiệm lời hơn, chỉ đi tới gần hắn rồi quăng lên người hắn sấp giấy bằng chứng buộc tội nhỏ My mà nó đã điều tra ra….
-Đồ khốn… Đem về mà đọc cho sáng mắt cậu ra!! -Minh Anh lạnh tanh
-Đi về!! -Lam nói rồi bước đi một mạch, 3 người còn lại ở phía sau thấy thế cũng đi theo luôn
Dưới ánh hoàng hôn, có một người con trai đang đứng, một tay cầm cái bìa màu vàng, tay còn lại thì bỏ vào túi quần, gương mặt vô cảm, đôi mắt sắt lạnh, từ từ bước đi khi trong đầu đang trống rỗng, không biết rằng mình đang làm gì và sẽ đi về đâu…!?
-Anh Quân, anh giải quyết xong việc chưa?? -nhỏ My từ đâu chạy tới
-Hả, à, ừ xong rồi!! Thôi về đi kéo trễ!! -hắn
-Ừm… -nhỏ My cười rồi chạy theo sau
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, hắn leo lên giường mình ngồi, lôi trong tủ ra cái bìa màu vàng mà hồi chiều Minh Anh đã đưa cho mình… Vừa mở ra thì hắn đã thấy một sấp ảnh được gói kĩ vào tờ giấy màu trắng có chữ, kế bên là cái USB nhỏ trong đó có chứa đoạn video clip do camera khách sạn quay được vào tối hôm đó và thứ cuối cùng mà hắn thấy, đó chính là… 1 lá thư!!?
Ngồi cầm sấp ảnh xem qua trước thì hắn thấy tất cả các ảnh đều được chụp lại ngay lúc nó và nhỏ My đang đứng nói chuyện với nhau… Xem tới tấm cuối cùng thì hắn cảm thấy rất hốt hoảng… Là nhỏ My tự nhảy xuống chứ không phải nó đẩy! Chẳng lẽ…hắn trách sai nó rồi sao?? Với lại, tờ giấy này… Chính là tờ giấy xét nghiệm ung thư!?? ÂM TÍNH mà?? Cô ta nối dối mình!? Hốt hoảng, cay đắng, hối hận là cảm giác hiện giờ của hắn….
Ngồi thất thần hồi lâu thì cũng lấy lại được kha khá tinh thần… Tiếp tục cấm cái USB nhỏ ấy vào laptop, ngồi coi…
“Lại là nhỏ My bày trò sao?? Nhỏ dám tự bỏ độc vào dĩa thức ăn của mình đang ăn chỉ để đổ hết tội lỗi lên đầu nó sao?? Ranh ma thế!? Đúng là Khanh không có tội!! Đúng là mình thật ngu ngốc!! Tại sao mình lại tát Khanh!? Tại sao mình lại im lặng khi Khanh bước đi!? Lại một lần nữa, cảm giác ấy ùa về… Là tại cô ta… À không, là tại mình nữa chứ… Tại mình ngu, không tin tưởng người mình yêu, để cô ấy phải lặng lẽ bước đi trong nỗi oan… Mình đáng chết thật!!!” -hắn nghĩ, tay ôm ngực đau đớn (-_- chết đi)
“À phải rồi, còn bức thư, Khanh gửi thư cho mình!!” Lục lội một lần nữa, lấy trong cái bìa đó ra một bức thư… Hắn từ từ mở ra….
“Chào anh…
Anh đọc xong bức thư này chắc tôi cũng đã đi xa lắm rồi nhỉ?? Tôi biết thế nào Minh Anh cũng đưa cái bìa vàng này cho anh nên tôi đã đích thân viết bức thư này gửi anh… Nói thật thì hôm đó, tôi đau lắm!! Đau đến nỗi muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng anh đã làm tôi tổn thương…tổn thương sâu sắc!! Anh nói anh là chồng tôi..mà anh đi bên vực một người con gái khác để la mắng, chửi rủa, nghi ngờ tôi!?? Anh là chồng kiểu gì vậy?? Tôi không cần đâu… Anh đòi chia tay tôi!? Ok, tôi sẽ theo ý anh… Tôi và anh chia tay, xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau!! Nhưng muốn thế đâu phải dễ!! Tôi đành phải ngậm nguồi về Mỹ để tránh xa tầm mắt của anh… Cách này sẽ khiến cho anh và cả tôi quên nhau dễ dàng lắm!! Anh không tin tưởng tôi… Ok, tôi chấp nhận!! Nhưng đừng vì lý do đó mà anh hạ nhục danh dự của tôi!! Cái tát ngày hôm đó anh dành cho tôi… Tôi không bao giờ quên đâu!!
Thôi thì đến đây thôi nhỉ… Đâu còn gì để nói nữa đâu!! Mong rằng sau này khi tôi gặp anh cũng như anh gặp tôi… Chúng ta xem như chưa hề quen biết cho nhẹ lòng mỗi người nhé!! Chúc anh hạnh phúc…
Tạm biệt anh, người cũ …
Kí tên:
Nguyễn Ngọc Đoan Khanh”
♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡♥♡