Thời gian nghỉ ngơi đã hết, An Ninh lại tiếp tục lao đầu vào công việc củamột phó tổng giám đốc tại Nhất. Những dư âm hỗn loạn vẫn còn trong đầuvà trong từng cảm xúc, An Ninh ngồi trong phòng làm việc, nhìn mọi hoạtđộng của nhân viên bên ngoài qua lớp kính lớn trước mặt. Hóa ra trướcđây, cô cũng đã từng bận rộn như một con thiêu thân như vậy, đống giấytờ, các cuộc điện thoại, chạy đi chạy lại và cả những mẩu giấy nhớ chằng chịt trên màn hình máy tính. Công việc hiên tại của An Ninh không phảinhàn hạ, nhưng nó vẫn có đủ thời gian cho cô ngồi ngâm nga một táchcafe. Nhấn phím 1 gọi cho phòng thư ký…và yêu cầu cô ấy mang cho An Ninh bản kế hoạch của tháng.
Chỉ vài phút sau, bản kế hoạch đã được đặt trước mặt An Ninh. Cô sựcnhận ra rằng ông Tổng giám đốc đã mở một chi nhánh mới tại Việt Nam vàmuốn cô về nước khảo sát tình hình. Và vé máy bay đã được lên lịch sẵn,ngày mai cô sẽ có mặt tại Việt Nam.
………………………..
Việt Nam đang là mùa đông, thời tiết lạnh buốt không như ở Nhật, cô đãxa cái mùa đông ở Việt Nam được hơn 3 năm, và giờ thì lại cảm thấy quálạ lẫm với kiểu thời tiết khắc nghiệt nơi quê cha đất tổ. Và ngoài trờilại còn mưa, cơn mưa phùn đặc trưng càng làm cái buốt thêm buốt hơn.Đường từ Nội Bài về thành phố thật dài, và…HĂT…TTTTT…X…I`…. Tệ thật,mới về nước đã bị ốm, cô còn rất nhiều việc phải làm mà lại khụt khịtnhư vậy. Mở túi ra định lấy một viên thuốc cảm nhưng…thật là quá tệ hại, cô đã trở thành một cô gái đuểnh đoảng từ khi nào? Đã sắp sẵn một túito đùng thuốc mà vẫn để nó ở nhà.
-Cô gái, cô định tới đâu?-Người lái taxi bất ngờ hỏi An Ninh.
Cô đưa cho người đàn ông một mẩu giấy ghi địa chỉ rồi cố gắng chợp mắt một lúc sau chuyến bay dài mệt mỏi.
Cửa khách sạn mở ra trước mắt, là một khách sạn lớn ở gần trung tâmthành phố, cô sẽ nghỉ ngơi hôm nay là ngày mai sẽ bắt đầu với công việccủa mình.
Tắm rửa một hồi rồi ngả lưng xuống chiếc giường êm ả, đầu óc cô vẫn cònchoáng váng, thuốc cảm lại không có. Cô lắc đầu rồi chui vào chăn ngủcho quên đi cơn đau đầu đang hành hạ, tối cô sẽ xuống phố và mua thuốc.
Trời không còn mưa nữa nhưng đường trơn và ướt nhẹp, phốn Hàng Bông vàocuối tuần đông đúng, ba năm trôi đi, các con phố cũng khách trước nhiều, chúng vẫn nhỏ bé nhưng nhiều hàng quán và xe cô hơn. Đi dọc theo vỉa hè nhỏ, cuối cùng thì cô cũng tìm được một hàng thuốc, nhưng không thểuống mà không ăn gì…và cô lại đi tiếp. Trời càng về tối càng lạnh, nókhiến cô run lên mặc dù An Ninh đã mặc rất rất nhiều áo khoác. Chợtchiếc túi trong tay cô vụt mất, cô giữ lại nhưng bị lôi xếch đi….rồi vụt ngã…chân cô đau điếng nhưng vẫn cố chạy để đuổi theo tên cướp đang dầnlẫn vào đám đông…
-Xin anh giúp tôi đuổi thoe tên cướp…..-An Ninh cuống cuồng víu vào tay một người đan ông to cao đang đứng gần đó…..
Rồi anh ta vụt chạy đuổi theo tên cướp, dáng chạy thật nhanh, thật mạnh mẽ.
Cái chân cà nhắc của cô càng lúc càng đau hơn, trời lại càng lúc cànglạnh, nó khiến cô càng lúc càng mệt mỏi. Cô ngồi xuống một mái hiên bênđường và chờ người đàn ông kia quay lại.
-Em không sao chứ?
Người đang ông đưa chiếc túi ra trước mặt An Ninh, theo lễ nghĩa, côngước mặt lên và cảm ơn…Nhưng người đứng trước mặt kia làm cô sững sờ.Tại sao cậu lại ở đây?
-Em không sao chứ?- Cậu hỏi lại một lần nữa.
-Sao lại là anh?-An Ninh hỏi trong sự ngạc nhiên tột độ.
-Em quên rồi sao? Chính em là người níu lấy tay anh và muốn anh đuổi theo tên cướp.
Đúng, lúc đó cô cuống quá nên cũng chẳng kịp nhìn mặt, trái đất thật làtròn, người không muốn gặp cuối cùng lại vẫn cứ phải gặp.
-Nhưng mà, sao em lại ở Việt Nam? Không phải em đang ở Nhật sao?
-Tôi ở đâu thì có liên quan gì tới cậu chứ?- An Ninh vừa nói vừa đứngdậy một cách khó khăn, cô phải vịn vào bờ tường để không bị ngã.
-Có thật là em không sao không? Trông sắc mặt em xấu lắm.-Cậu hỏi bằng vẻ lo lắng.
-Tôi không sao cả, cảm ơn cậu vì đã giúp tôi lấy lại chiếc túi.-Nói xong rồi An Ninh quay lưng định bỏ đi, nhưng chiếc chân đau lại không nghelời, nó khiến cô chuệnh choạng và ngã xuống. Nhưng may thay bàn tay củacậu đã đỡ lấy cô. Cậu nắm chặt tay cô rồi thốt lên.
-Sao người em lại nóng thế? Chân còn đau nữa?
Cô vùng vằng rời khỏi vòng tay cậu.
-Cậu Thiên Bảo, tôi rất cảm ơn cậu nhưng xin cậu, đừng lại gần tôi themnữa.-An Ninh nói bằng giọng nghẹn ngào. Rồi quay lưng rón rén đi thẳng.
Bất chợt Thiên Bảo bế thốc An Ninh lên từ đằng sau khiến cô ngạc nhiên và có phần hoảng hốt.
-Anh làm cái trò gì vậy? Bỏ tôi ra….-An Ninh giãy giụa đấm vào người Thiên Bảo…
-Ngồi im đi, anh hứa là sẽ đi ngay sau khi đưa em về phòng.
Lời nói quả quyết của cậu khiến An Ninh chẳng phản ứng được gì nữa, côbiết rằng một khi cậu đã muốn làm gì thì chẳng bao giờ cô có thể cảnđược.
Về đến phòng, Thiên Bảo đặt An Ninh xuống giường rồi chạy ngay vào phòng tắm lấy một chậu nước lạnh.
-Cậu để đó, tôi tự làm được.
-Em đừng lo, nếu không làm như vậy thì anh không an tâm đâu. Ngồi im đi, khi nào chân em đỡ hơn thì anh sẽ đi.
Cô ngồi yên để cậu chườm chiếc khănlạnh buốt lên chân. Cảm giác hơi ấmcủa bàn tay cậu chuyền nhẹ vào bắp chân rồi cái lạnh tê cứng của chiếckhăn khiến An Ninh không còn đau nữa, cô dựa người vào thành giường vàlặng nhìn về khoảng không trước mặt. Trên bức tường là một bức tranh lớn với hoa cỏ và dòng xuối…tất cả đều được sử dụng gam màu nóng khiến chocăn phòng trở nên ấm áp hơn. Cạnh đó là một bình hoa ly lớn tỏa hươngthơm nhè nhẹ…nó giống như liều thuốc ngủ đựa cô vào giấc sâu mà khônghay để ý Thiên Bảo đang ngồi bên cạnh.
-An Ninh…An Ninh…nào tỉnh dậy đi nào, ăn cháo rồi còn uống thuốc.
An Ninh mơ hồ mở mắt ra, mọi thứ vẫn còn đang trong cơn ngái ngủ, cô dựa người lên thành giường và cảm nhận được hơi nóng ngùn ngụt đang bốc lên trong người và cái đầu đau như búa bổ.
-Em ăn cháo đi, anh đã mua thuốc rồi, lát ăn xong chừng 30 phút thì uống nhé.-Nói rồi Thiên Thành lại cột lấy chiếc áo mangto khoác lên người.
-Cậu đi ah?-An Ninh nói bằng giọng hơi tiếc nuối.
-Uhm. Anh có việc, phải đi. Em cứ ăn cháo rồi uống thuốc đi. Anh đã dănlễ tân rồi, hễ em muốn đi đâu, họ sẽ cử người lên đỡ em xuống taxi.Chân em còn đau, nên tránh đi lại nhiều.
Cánh cửa đóng lại và trong phòng chỉ còn lại mình An Ninh. Cảm giáckhông đẩy Thiên Bảo ra thật lạ,suốt ba năm qua thứ mà cô luôn giữ nhắcnhở mình chính là phải tránh thật xa Thiên Bảo để có thể có cuộc sốngtốt hơn. Thế mà thứ cô nhận lại chỉ là những cảm xúc khó tả, sự dày vọ,dặn vặt và nối đau trong sâu tâm khảm. Vậy mà chỉ vài phút ở bên cậu,lặng yên không phải kháng, tất cả những cảm xúc khó chịu suốt ba năm qua như tan biến hết. Cô biết mình đi sai đường và chỉ mang lại cho bảnthân sự khổ sở, nhưng….giờ đây đã quá muộn chưa?…khi cái mong muốnnhỏ bé là được ở bên cậu ấy lại trỗi dậy. Có lẽ đã quá muộn khi bên cạnh cậu có người con gái mà cô không thể sánh bằng, người con gái đẹp nhưhoa, nụ cười hiền dịu tựa trăng rằm và có một xuất thân cao quý hơn cô.Đưa thìa cháo lên miệng, cảm giác ngọt ngào lan tỏa theo đầu lưỡi, liệucô còn có thể gặp lại cậu không? Có lẽ quên đi vẫn là giải pháp tốtnhất.