Một Ngoan, Hai Mất Việc, Cho Em Chọn

Chương 18: Gái già với trai ế



-Dừng! Dừng ăn ngay cho tao- Linh vừa nói vừa kéo cái đĩa cơm của An An sang một bên, vẻ mặt cô dường như không thể kiên nhẫn hơn được nữa

-Mày làm gì vậy, đưa đây tao đang ăn

-Nãy giờ mày ăn còn chưa đủ?Mày là heo chắc, giờ kể tao nghe coi

-Kể cái gì, có cái gì cần phải kể à?

An An tỉnh bơ như ruồi nói khiến Linh chỉ muốn cho nó một bốp, nhưng Linh mà, đã chơi thân với nó lâu rồi cũng hiểu cái tính mỗi lần buồn là giấu trong lòng không nói những lúc như thế phải dùng biện pháp mạnh với nó mới được.

Thế là Linh cười tủm tỉm, nhảy chân sáo ra ngoài phòng gọi chồng yêu lại em bảo, cố ý nói to cho An nghe thấy

-Lập Triết! An nó nói không muốn ở đây, nhờ anh xách đồ nó xuống để nó về với má mì.

Ở bên trong, An An nghe mà cứ như sét đánh vào tai, về với má mì của cô thế nào cũng bị cạo đầu à. Tại hồi học xong cấp ba cô khăng khăng đòi lên thành phố ở, cô nói muốn sống tự lập không phụ thuộc vào ba mẹ, giờ tự dưng xách đồ trưng cái bản mặt về nhà thì ngại lắm.

Không được! Bất cứ giá nào cũng không thể về nhà trong tình trạng này, An An chạy nhanh ra ngoài kéo Linh đi ra khỏi Lập Triết rồi giở giọng năn nỉ

-Linh, tao biết mày tốt với tao nhất mà. Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh đừng đối xử với tao như vậy

-Vâng! Giờ bạn của tôi có chịu khai chưa

-….

Thấy An An không trả lời Linh nhíu mày, hỏi lại

-Làm sao?

-Ok! Ok! Nói là được chứ gì

Thế là có đôi công chúa tíu ta tíu tít chém gió tâm sự đủ kiểu trong phòng ngủ để lại hoàng tử bạch mã cô đơn trên chiếc sopha lạnh cóng đến tê người.

……..

……..

………

10:00h tối

Píp – Tiếng mở cửa

-Cô ấy đâu?- Phong Mạc Tử bộ dạng xuề xòa, áo sơ mi trắng đã bị cởi vài cái cúc, cà vát nới lỏng, tóc tai thì rối. Có lẽ là do cậu vội vàng chạy đến đây

-Ở trong, đến muộn vậy?- Lập Triết bình thản như vại nhìn Mạc Tử, lời nói ra trông như quen biết nhau lâu rồi

-Có công việc cần phải làm giờ mới tới được, cảm ơn anh đã báo cho em biết cô ấy ở đây

-Không có gì? Đơn giản là anh không thích có người lạ làm phiền buổi tối vợ chồng của mình.

Mạc Tử bước vào nhà, thấy An An đang ngồi ăn táo với cô bạn thì nhanh chóng đến cầm tay cô kéo đi

An An bị bất ngờ, không phản ứng kịp đành ngơ ngác cho người ta lôi đi, gần tới cửa mới ý thức được người trước mặt mình là ai liền vùng vẫy phản kháng lại quát-Bỏ tay ra, Boss có quyền gì mà kéo tôi đi?

-Quyền chồng tương lai của em

-Ai là chồng tương lai? Chuyện đó chỉ là giả

Mạc Tử chẳng muốn nhiều lời với con nhóc này liền dùng tay vác nó lên vai mình bỏ đi, An vừa ngượng vừa tức liên tục đấm đá người cậu nhưng chả si nhê gì.

Linh mắt tròn mặt dẹt nhìn tổng giám đốc công ty mình vác An An đi, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác sợ hãi. Mà cái này hình như nó đến từ Lập Triết, quay mặt lại nhìn hắn lại đang thấy hắn cười ranh ma với cô, Linh đảm bảo tối nay cô sẽ không yên ổn sống sót với hắn.

Phong Mạc Tử trước khi đưa An An đi nói lại một câu với Lập Triết

-Anh! Mẹ ở nhà đợi anh

-Ừm

……..

……..

……..

Đưa An An tới chung cư đúng là cực hình dành cho cậu, nếu không vác, không lôi, không kéo thì con nhóc này làm sao chịu đến đây.

Hiện tại cô đang vênh cái bản mặt lên phát ghét, người ta trông vào tưởng là sếp ấy chứ. Nhưng mắt cậu hẳn là có vấn đề mới thấy cô dễ thương.

-Boss muốn nói gì nói đại đi, đuổi việc cũng được- An An kiêu ngạo hỏi, tay khoanh lại như trùm mafia nhìn cậu

Phong Mạc Tử nhịn cười, kéo cô vào nhà giả bộ nghiêm túc nói

-Chúng ta làm một giao dịch nhé!

-giao dịch gì?

Rồi cậu bắt đầu giải thích nào là cấp dưới chê già không có ai thích, nên mới nhờ cô giúp mình giả làm vợ chưa cưới, nào là công việc thư ký cứ tiếp tục làm còn việc giả làm vợ cũng sẽ được trả lương theo tháng. Cô chỉ cần ở chung nhà với Boss giả vờ làm người vợ hiền thôi, nên từ này cô sẽ dọn đồ qua đây sống.

An An nghe xong không tức giận ngược lại cảm thấy tội cho Boss của mình, eo bị cấp dưới chê già đúng là tội nghiệp, đẹp trai mà mới có 22 tuổi vậy là già rồi sao thế chắc cô cũng là gái già neo đơn. Thôi thì gái già với trai ế làm một cũng tốt, dù gì cô chả được lợi nhỉ.

-Thỏa thuận được chấp nhận- An An vui vẻ nói

Cô suy nghĩ một lúc lại nói tiếp

-À! Mà Boss cũng rất soái ca chứ nị, mấy cô trong công ty chả mê mệt boss mới lạ.

-Thế à? Tại sao tôi lại cảm thấy chẳng ai thích mình cả.

-Boss đừng bi quan như vậy, vẫn có người thích mà

-Ai?

-ừm….chẳng hạn như….TÔI

Chữ ‘tôi’ này An An sẽ chẳng nói ra, chỉ giám giữ trong lòng mình

-chẳng hạn như? – Mạc Tử hỏi

-tôi không biết, vậy nhé thỏa thuận xong rồi,tôi buồn ngủ quá đi mất

Nói xong cô liền đứng dậy ôm chăn đi ngủ. Cả ngày nayPhong Mạc Tử suy nghĩ rất nhiều, Phương Hoài An thật đúng làm cậu phát điên.

Tắm xong cậu trèo lên giường ôm An An vào người ngủ. Lúc nãy khi thấy cô ngủ say sưa trên ghế cậu chỉ muốn đánh cho một trận, đã dặn là vô giường ngủ thế quái nào lại nằm đây không biết rồi nhanh chóng bế cô vào phòng ngủ.

———————-

Sáng nay vừa ngủ dậy, An An đã thấy cái mặt đẹp trai bên cạnh tự dưng đỏ mặt tại khoảng cách hai người gần quá gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của người bên cạnh.Cô nhẹ nhàng gỡ tay Phong Mạc Tử đang đặt trên người mình ra, thở phào một hơi đang định xuống giường thì bị kéo lại rồi có một vật thể quấn lấy người mình.

Cậu tỉnh ngủ rồi nhưng hôm nay là chủ nhật nên lười không muốn dậy, kéo An An vào người rồi ôm ôm gác gác như cục bông ngủ tiếp

-Boss dậy rồi thì bỏ tôi ra- An An khó chịu cố gắng dịch chuyển làm khoảng cách hai người xa một chút nhưng tất cả đều vô dụng.

-Còn sớm! ngủ chút nữa đi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.