*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ai nói gì thì nói chứ An An lúc nào cũng cảm thấy mình sống đúng với lương tâm. Dù có vài lúc bị Boss dùng tiền lừa nhưng cô vẫn thấy mình không phải người hám tiền cho tới khi
-Lại đây hôn anh một phát rồi anh cho tiền thưởng cuối năm, miễn cả làm thêm giờ.
Cô nghe xong, hai mắt sáng như sao, tự cảm thấy sức hút của nó quá lớn, khó cưỡng lại. Trong đầu rối bời, lương tâm cô sẽ cắn rứt nếu nhận hối lộ như vậy, không được, tâm hồn trong sáng này không thể bị chút xíu lợi lộc làm dính bẩn.
-Nhanh lên! Cho thêm năm trăm. – Giọng cậu hời hợt, cười nham hiểm
Xong. Lương tâm hoàn toàn bị đánh gục, cô tự hỏi lương tâm là cái thá gì thế? Có ăn được không? Cô và cái đó…không liền quan a!
Một phát vào má là ô tô kê con dê có tiền trong tay rồi, nói thì nói vậy thôi chứ lúc nhắm mắt rướn người lên cảm giác nó cứ hồi hộp sao í. Tim với chả gan lộn xộn quá à, yên để chị kiếm tiền. Tay chân nữa, chúng mày muốn có chất dinh dưỡng thì đừng có run thế.
Mạc Tử ngồi nhìn con ngốc hiến dâng đưa cánh môi chúm chím lại gần mình thì đỏ mặt. Quen cô lâu như vậy, thích lâu như vậy, yêu thì yêu mất tiêu rồi, cái tật mê tiền sao cậu có thể không biết. Ừ thì cứ cho là cậu lợi dụng tật xấu của cô để lấy lời đấy, rồi sao? Vẫn mắc bẫy như thường.
Thấy An An định hôn vào má mình, cậu cười, lấy tiền của cậu không có đơn giản thế đâu.
Cô vừa chụt một phát vào má, định bụng xong thì bỏ chạy vào phòng mai lấy tiền sau mà chẳng kịp làm cái chi mô đã bị cậu kéo lại gần hôn tới tấp. Mạc Tử đặt hai tay lên má cô nhanh lẹ hôn trán, hôn môi, hôn mũi tất tần tận từ trên xuống dưới.
Hôn nhẹ thôi, môi mỏng lướt trên mặt hết đặt chỗ này đến chỗ kia khiến An An nhột. Thả cô ra, đôi mắt to tròn long lanh nhìn cậu, mặt nhỏ khẽ phiếm hồng, cậu giây phút đó cả người bần thần, cái con người dễ thương đến đáng ghét, còn tưởng bỏ ra thể nào cũng bị đánh, cô không phản ứng gì nghĩa là yêu cậu, đôi mắt đó dành riêng cho cậu đúng không?
Thật không thể đoán trước điều gì, lòng cậu như có dòng suối mát chảy qua vậy. Đúng là không đoán được cái sất gì, cô ghé sát tai Mạc Tử, thủ thỉ
-Một cái là năm trăm, Boss hôn bảy cái thì cứ nhân theo số tiền nhé. Ok.
Nói rồi bỏ chạy thật nhanh để lại ai đó có cái mặt đen hơn cái đít nồi, dạo này dưa bở rẻ nhể?
Cún con đáng yêu ngồi nhìn cậu, mắt nâu ngộ nghĩnh lém lỉnh. Mà cậu lườm nó, cậu chẳng thấy nó đáng yêu tí nào, cậu là cậu nghĩ nó đang thương hại mình đúng hơn.
Mạc Tử vào phòng, thấy An An chùm chăn kín mít, cả người cứ như con sâu béo. Đến gần, cậu hất một phát cái chăn tung bay rồi chui vào ôm người thương. Tối nào chả thế, dù có bận rộn cớ mấy cũng đều ôm cô ngủ, đợi ngủ say lại bỏ ra bàn làm việc.
An An biết thừa chuyện cậu thức đêm, có vài lần nhất quyết đòi thức chung, cơ mà sáng ra lại thấy mình trên giường, tự thấy mình làm phiền cậu nên thôi.
Mạc Tử kéo cô vào lòng ôm ngủ. Vòng tay cậu rắn chắc, hơi thở cậu đều đặn, mùi hương trên người cậu dường như đã quá quen thuộc với cô, liệu một ngày nào đó cô không còn ngửi thấy nó nữa thì không biết thế sẽ thế nào.
-Sao không ngủ, lại nghĩ vớ vẩn gì vậy?
Mạc Tử thấy cô không chịu nhắm mắt thì hỏi
-Không ngủ được, Mạc Tử, nói cho em biết hồi đó…tại sao không nói?
-Hửm?
-Lân bảo, hôm em bị đánh là anh cứu em. Tại sao không nói cho em biết? Còn nữa, hôm anh đi du học, cả lớp biết, mọi người biết, tại sao chỉ có mình em không biết?
Cốc đầu cô, Phong Mạc Tử mắng
-Hôm nay ăn gì hỏi nhiều vậy? Ngủ đi!
-Mạc Tử, lúc nghe Lân nói, tự dưng em thấy có lỗi nhiều lắm, tủi nữa. Hồi đó anh chắc anh ghét em, cũng tại vừa bướng vừa láo, nhất quyết không chịu giao tiền cho cái lũ mặt trâu đầu gấu ấy.
Cậu nghe cô nói, phì cười, đúng là cái gì cũng tiền, người bình thường gặp cảnh ấy chạy bỏ xừ nó rồi.
-Còn cười, vui lắm mà cười, em á, tại lúc đó có một mình thôi, nếu thêm con Linh, chúng nó tơi bời từ lâu òi.
-Vâng nhà cô ghê, tôi biết.
-Ừ, biết thì tốt.
An An nói xong thì vòng tay ôm eo cậu, rúc mặt vào khuôn ngực vững chắc, ngại ngùng bảo cậu
-Lúc đó là em ngu ngốc không nhận ra anh, là em vô tình khi anh bị thương vì em. Còn từ bây giờ, bất cứ lúc nào, hứa với em, để em bảo vệ anh, nhé.
Phong Mạc Tử nghe thì ấm lòng lắm, nhưng miệng vẫn chửi cô nói xui xẻo, khi không nói chuyện buồn. Cậu nằm nghe cô luyên thuyên một lúc thì có tiếng thở đều đều. Nhìn qua, cô đã ngủ say, đắp chăn cẩn thận, cậu cười thơm trán cô rồi đi ra ngoài.
…
Tại sân bay quốc tế
Lân xoa đầu cún nhỏ, nói lời tạm biệt với nó, cậu dạo này vẫn chẳng thay đổi, nếu có thay đổi phải chăng là ánh mắt nhìn An An đã khác.
Hồng Yên cũng ôm cô, nhẹ nhàng nói
-Cảm ơn cậu! Rất mong tới ngày gặp lại, nhớ sống tốt nha.
An An nói nhỏ vào tai Yên
-Sang đó ráng học mai mốt còn đi làm cùng với chồng nữa, cô lên nghe.
Hồng Yên đỏ mặt, len lén nhìn sang Lân cũng đang nhìn mình thì lại càng đỏ hơn. An An ngó hai đứa này có gian tình thì cười, anh Lân cũng ghê đấy, vành tai đỏ hết lên cả rồi.
Lân kéo hai cái hành lí rồi đến chỗ Yên nói
-Đến giờ rồi, mình đi thôi, An, tạm biệt cậu.
-Ừ, tạm biệt.
An An ôm cún trong tay, nhìn vào hai bóng dáng dần bước ra khỏi đất nước này. Cô xoay người định đi về nhà thì đụng phải một người liền ngã nhoài ra đất.
-Oh! Sorry.
Giọng một cô gái trẻ vang lên, cô gái ấy đỡ An An đứng dậy, xin lỗi xong liền bỏ đi. Vừa rồi cô có nhìn qua cô gái đó, thực sự là đại mỹ nhân trong những mỹ nhân a! Tuy không nhìn rõ cho lắm tại vì người đó đeo kính râm nhưng nhìn vóc dáng nuột nà ấy trên trang phục sang trọng kia cô đoán đây không phải người tầm thường.
…
Mỹ nhân An An gặp vừa đi vừa gọi điện thoại. Nhạc chuông vang lên, tiếp tới là giọng nói băng lãnh quen thuộc
-Alo!
-Mạc Tử! Em vừa về nước, giờ anh đang ở đâu, em đến.
-Đang họp trong công ty, em về tắm rửa trước đi.
-Vâng! Có lẽ em sẽ đến gặp bác gái một lát đã.
Tắt điện thoại, cô đưa cho bác quản gia bên cạnh, sau đó dặn dò
-Tạm thời về khách sạn.
-Vâng!