Sáng sớm Mục Hy mơ màng thức giấc lại phát hiện một đôi mắt ôn nhu đang nhìn mình không chớp mắt.
Cô nhất thời quên phản ứng mà nhìn anh chằm chằm, từng đoạn kí ức nóng bỏng tối qua một lần nữa ùa về.
Mục Hy âm thầm nuốt nước bọt, phỉ nhổ bản thân không tiền đồ tám trăm lần. Cô cố nặn ra một nụ cười nhích nhích cơ thể ra khỏi lồng ngực Triệu Thần Huân.
“À, tôi đi rửa mặt…”
Nhưng Triệu Thần Huân không có ý cho cô đi anh lật người đè lên người cô, rất vui khi mà nhìn nét mặt như gặp quỷ của cô.
“Em muốn ăn xong bỏ chạy à?”
Mục Hy trợn mắt nhìn anh, vấn đề là ai ăn ai hả?
“Chú thả tôi ra!”
Cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra nhưng rất tiếc là không thể, Triệu Thần Huân vẫn cười cười cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Nhất thời khiến cô đứng hình trong 3 giây, bên tai lại nghe anh rất lưu manh nói khẽ:
“Cương rồi, sao mà thả được.”
Mục Hy há hốc miệng nhưng không thể thốt nên lời nào, rốt cuộc đàn ông khi động dục sẽ trở nên vô sỉ như thế nào mà có thể biến một Triệu Thần Huân trầm ổn nghiêm túc trở nên lưu manh thế này hả?
Triệu Thần Huân nhìn há to miệng lại nhịn không được cúi người hôn một cái nữa, cô lúc tỉnh táo vẫn đáng yêu hơn nhiều so với lúc say.
Mục Hy lại bị hôn cô cau mày đẩy anh ra.
“Chú cương thì tự đi giải quyết đè tôi làm gì?”
Triệu Thần Huân nhướng mày, rất chính đáng đáp:
“Đè em ra thực hiện nghĩa vụ vợ chồng chứ làm gì?”
Mục Hy bị chọc thẹn đến đỏ cả mặt, tức giận quát:
“Đồ lưu manh!”
Triệu Thần Huân bị mắng nhưng vẫn tươi cười đem cô lật lại, từ phía sau tiến vào.
“Đêm qua tôi còn chưa đủ lưu manh hả? Tư thế này lúc tối chưa có thử đâu.”
Mục Hy cứng đờ cả người khi bất ngờ bị thâm nhập, hoan ái hai lần đều là lúc say bây giờ cô và anh đều tỉnh táo lại mà còn là mới sáng sớm tinh mơ thế này.
Mục Hy ngượng đến đỏ mặt, cái miệng nhỏ lại không ngừng mắng anh.
“Tên khốn khiếp này! Chú còn không đi ra!”
Triệu Thần Huân hơi thở nóng bỏng phả lên tai cô, có chút dịu dàng mà đè nén nói:
“Hy Hy, anh khó chịu. Vào một chút thôi.”
Mục Hy cắn răng không bật ra tiếng rên rỉ, Triệu Thần Huân chú được lắm lúc bình thường thì tôi tôi em em, đến lúc động dục là Hy Hy này Hy Hy nọ.
Thấy cô đã không còn giẫy giụa Triệu Thần Huân thoả mãn mà luận động, từ phía sau ôm chặt lấy cô một tư thế khiến anh rất hài lòng.
Và cái vào một chút của Triệu Thần Huân là cả buổi sáng Mục Hy vẫn nằm bẹp trên giường không buồn nhúc nhích tay chân.
Lúc anh rời đi còn rất tri kỷ báo cho cô, là anh đã tự mình gọi điện cho đạo diễn Trần xin nghỉ cho cô một ngày.
Và thế là Mục Hy tự làm tự chịu, bản thân trước đã nói về đoàn mười ngày nửa tháng mới về nhà.
Thế nhưng chưa tới hai ngày đã chạy về đây, còn không có tiền đồ mà lăn giường đến mức đúng hạn về đoàn cũng miễn luôn.
Xế chiều Mục Hy mới chậm rãi đi xuống tầng, quản gia Lý thấy cô xuống liền bảo người hâm lại canh gà đã hầm từ sớm cho cô.
Mục Hy mỉm cười ngoan ngoãn ăn hết bát canh gà, lúc này quản gia Lý đi đến mỉm cười hỏi cô:
“Cô chủ, con có muốn đi dạo một chút cho thư thả không?”
Mục Hy nhìn là biết ông có chuyện muốn nói, cô cười cười gật đầu đi theo ông. Quả nhiên quản gia Lý đi một vòng lại đưa cô đến vườn hoa hồng diễm lệ kia.
Quản gia Lý quan sát thấy sắc mặt cô cũng không tệ lắm nên mới lên tiếng nói:
“Thật ra căn biệt thự này là của hồi môn của lão phu nhân để lại.”
Chuyện này thì Mục Hy biết vì đời trước Triệu Hoành cũng từng đề cập qua, cô nhẹ gật đầu đáp:
“Vâng cháu biết.”
Cô tự mình tiến lên ngắt một cành hoa hồng đưa lên mũi khẽ ngửi, quản gia Lý lại nói tiếp:
“Vậy cháu có biết là lão phu nhân để lại cho cậu tư làm nhà tân hôn không?”
Động tác tay Mục Hy khẽ khựng lại, cô xoay người nhìn quản gia Lý chằm chằm mới xác định là ông không nói dối. Cô hỏi:
“Bác muốn nói với cháu điều gì?”
Quản gia Lý thở dài biết mình đã lắm lời, nhưng ông vẫn phải nói:
“Căn biệt thự này mấy năm nay vẫn là cậu tư tự mình cho người tu sửa và cả…”
Ông đưa mắt nhìn vườn hoa hồng xinh đẹp kia, nói:
“Một vườn hoa hồng này cũng là do cậu tư tự tay gieo trồng từng nhánh một, cho nên cô chủ à cô có thể nể mặt mà không cần nhổ hết chúng đi không?”
Ông đã rất do dự không cho người đến nhổ đi theo lệnh ngày đó của Triệu Thần Huân, nên hôm nay mới nói với Mục Hy những lời này để cô có thể nể tình công sức của Triệu Thần Huân mà giữ chúng lại.
Nhưng quản gia Lý lại không biết những lời này của ông đã khiến đáy lòng Mục Hy dậy sóng cuồn cuộn.
Cô hoảng hốt nhìn một vườn hoa hồng diễm lệ trước mặt lại chợt nhớ đến nét vui vẻ trong đáy mắt Triệu Thần Huân ngày đó.
Là anh tự tay trồng sao? Vậy tại sao đời trước Triệu Hoành nói là do anh ta trồng?
Không đúng! Triệu Hoành căn bản còn không để ý đến việc cô dị ứng với hải sản vậy thì làm sao anh ta có thể biết cô thích hoa hồng mà tự tay trồng cả một vườn đây?
Khoan đã! Hải sản ư?
Nghĩ đến đây Mục Hy lại chợt nhớ đến, ngày đó ở nhà hàng trước mặt cô chỉ toàn hải sản nên cô không buồn động đũa.
Vậy đến khi nào mà trước mặt cô tất cả các món ăn đều thay đổi sang vài món thanh đạm?
Là lúc… Là lúc Triệu Thần Huân đem thịt cá bỏ vào bát cô kia.
Vô số ý niệm chợt loé lên trong đầu nhất thời khiến Mục Hy không thể nắm bắt, cô mờ mịt mà xiết chặt nhánh hoa hồng trong tay đến nỗi gai trên nhánh hoa đâm vào tay chảy máu mà cô vẫn không có phản ứng.
Quản gia Lý lúc này mới phát hiện thần sắc cô tái nhợt, lại thấy tay cô nhỏ máu ông hốt hoảng gọi người làm mang hộp y tế tới đây.
“Cô chủ, cháu buông nhánh hoa ra đi tay cháu chảy máu rồi.”
Mục Hy lúc này mới hồi thần, cô mím môi để mặc cho quản gia Lý băng bó vết thương cho mình.
“Quản gia Lý người đi chuẩn bị xe, cháu muốn đến tập đoàn Triệu thị.”
Hiện tại tâm trí cô rối bời không thể suy nghĩ được điều gì, nhưng có một điều mà cô muốn làm nhất hiện tại là đi gặp Triệu Thần Huân.
Quản gia Lý gật đầu cho người đi chuẩn bị xe, Mục Hy có chút nôn nóng mà sải chân rời đi nhưng đi được vài bước cô lại xoay người.
Hàng mi hơi run nhìn những đoá hoa hồng đang nở rộ kia, cô nói:
“Vườn hoa này, cứ giữ lại đi.”
Quản gia của nghe thế thì mừng rỡ gật đầu, đáp:
“Vâng.”