Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 27: Rốt cuộc em muốn muốn làm gì?



Sau khi ăn sáng tại biệt thự xong, Triệu Thần Huân đưa Mục Hy đến tận đoàn làm phim mới chịu thả cô đi.

Mục Hy đến vừa đến thì đã có hai đạo ánh mắt trừng trừng bất thiện nhìn cô, Lạc Thần thì vẫn tự kiêu như trước liếc cô một cái rồi tiếp tục bôi bôi trét trét cái gì đó lên mặt.

Còn Tạ Liên Hoa thì đã bay đến cạnh cô mặt mày cau có tố cáo.

“Hy Hy, anh trai đáng chết của cậu dám ném tớ đang say khướt về nhà chính. Hại tớ bị ba phạt quỳ trong nhà thờ cả một ngày trời đấy!”

Giọng nói cô nàng có chút xuyên thấu khiến Mục Hy nhịn không được phải đưa tay xoa lỗ tai, cô trừng mắt Tạ Liên Hoa một cái nói:

“Cậu còn dám cáo trạng! Nếu không phải cậu rủ rê, tớ nào có uống rượu đánh nhau như thế?”

Còn bị Triệu Thần Huân bắt gặp một phát tóm gọn cô về nhà “mần thịt”.

Lạc Thần đang đắp mặt nạ nghe thế thì hừ một tiếng, âm dương quái khí nói:

“Còn biết bản thân uống rượu đánh nhau đấy, hại ông đây đi theo hai cô vào đến tận đồn cảnh sát!”

Mục Hy bĩu môi nhắm mắt để mặc cho Tạ Liên Hoa trang điểm cho mình, đáp:

“Tại anh đòi theo chứ tôi đâu có rủ.”

Lạc Thần nhất thời nghẹn họng.

“Lần sau tôi mà còn theo hai cô đi chơi thì cứ đem tên tôi viết ngược lại.”

Tạ Liên Hoa cũng không thèm ngó ngàng đến Lạc Thần đang giận đến bốc khói, cô vẫn cứ tức cái tên Giang Trầm chết tiệt kia.

“Tớ nói này Hy Hy, người như anh trai cậu đúng là…”

“Đúng là cái gì?”


Giữa lúc Tạ Liên Hoa đang nói chuyện liền có người cắt ngang, cô xoay đầu liền thấy cái người mà cô âm thầm phỉ nhổ mấy ngày nay đang ung dung bước tới gần.

Giang Trầm nhàn nhạt nhìn Tạ Liên Hoa, hỏi:

“Anh đúng là cái gì?”

Tạ Liên Hoa xùy một tiếng cũng chả nể nang gì anh, nói nốt nửa câu còn lại.

“Đúng là tên không biết ga lăng, nên phụ nữ mới chạy đi tìm kẻ khác.”

Tạ Liên Hoa đây là ý chỉ việc anh và Liễu Tư Tình, nhất thời khiến cho sắc mặt Giang Trầm tối sầm vì bị chọc trúng chỗ đau.

“Liên, Hoa!”

Anh gằn giọng gọi Tạ Liên Hoa một tiếng chỉ thấy cô chậm chạp thả cây cọ trên tay xuống, chống nạnh hất cằm nhìn anh.

“Sao! Là sự thật còn không cho người ta nói à? Anh là đồ vô lương tâm, em bị ba phạt quỳ bây giờ đầu gối vẫn còn đau đây này!”

Mục Hy nhìn hai người lại thấy nhức đầu, anh trai ôn nhuận của cô chỉ có đụng phải Tạ Liên Hoa ngang ngạnh mới có thể bị chọc cho tức đến mặt mày tái mét.

Cô cũng thừa biết sức chiến đấu của Tạ Liên Hoa nên quyết định mặc kệ anh trai.

Giang Trầm hít sâu một hơi tự nhủ Tạ Liên Hoa chỉ là một cô nhóc không thể so đo với cô, anh lại nhìn đến ánh mắt ai oán kia thì không khỏi bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng.

“Được rồi anh không nên ném em về nhà chính, tại em nhất định không nói địa chỉ chỗ ở của mình cho anh đấy thôi.”

Tạ Liên Hoa liếc anh hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Giang Trầm tập mãi thành quen với cái tính khí này của Tạ Liên Hoa, anh quay sang Mục Hy lúc này mới nói vào chuyện chính.

“Mẹ bảo anh nói với em, có thể không về nhà lại mặt nhưng chỗ Triệu lão gia bên kia em cũng nên đi thăm hỏi một tiếng cho đúng lễ nghĩa.”

Mục Hy chớp chớp mắt lúc này mới sực nhớ sau khi kết hôn sẽ còn những phong tục này, cô áy náy nhìn Giang Trầm cười cười.

“Đã phiền anh đi một chuyến đến đây rồi, em sẽ sắp xếp thời gian đi về nhà chính ạ.”

Ông chú Triệu Thần Huân kia làm sao cũng không nhớ cái này mà nhắc cho cô vậy?

Giang Trầm cười cười đưa tay vỗ đầu cô.

“Đã lấy chồng rồi thì trưởng thành hơn một chút cho anh nhờ, cái gì cũng đến thân già này đi nhắc em.”

Mà Triệu Thần Huân bên này vừa kết thúc xong một cuộc họp dài, anh có hơi mệt mỏi mà tựa lưng ra ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Thần Huân khẽ mở mắt ngồi thẳng người nói:

“Vào đi.”

Chỉ nghe lách cách một tiếng cửa phòng liền mở ra, Triệu Hoành tươi cười cầm theo một tách cafe nóng đi vào.

“Nghe bảo chú vừa tan họp, tiện đường cháu mua cho chú một tách cafe này.”

Triệu Hoành đặt tách cafe xuống bàn nét mặt vẫn tươi cười mà nhìn sắc mặt không vui buồn của Triệu Thần Huân.

“Xem ra làm phó tổng giám đốc cũng nhàn rỗi nhỉ?”

Triệu Thần Huân cũng không có động đến tách cafe kia, anh nhàn nhạt mà liếc nhìn nụ cười giả tạo kia của Triệu Hoành.

Triệu Hoành nhún vai, đáp:

“Biết sao được, trên cháu có chú lo toan hết cả rồi nào còn việc về tay cháu chứ.”

Ngụ ý là Triệu Thần Huân anh không giao việc cho anh ta?

Triệu Thần Huân khẽ lạnh nhạt nhếch khoé môi.

“Vậy à? Bận bịu hai nơi xem ra cậu cũng chưa hài lòng lắm!”

Nụ cười trên môi Triệu Hoành cứng đờ, quả nhiên Triệu Thần Huân đã tra ra được cái công ty con kia của anh ta.

Chỉ thay đổi sắc mặt trong vài giây, Triệu Hoành tiếp tục mỉm cười như gió xuân ánh mắt lại lập loè tia bỡn cợt nói:

“Chú nói gì cháu không hiểu lắm! Có điều là buổi đấu giá ở tuần sau có không ít trang sức quý giá, hôm đó cháu cũng sẽ đến đấu giá một món về làm quà tân hôn cho thím nhỏ. Chú nghĩ xem thím sẽ thích đồ cháu tặng chứ?”

Triệu Thần Huân vẫn bình tĩnh ngồi đó, nhưng bàn tay dưới bàn lại không khỏi xiết chặt thành quyền.

“Cháu trai có lòng, cô ấy làm thím tất nhiên sẽ vui vẻ nhận lấy.”

Triệu Hoành càng cười tươi hơn nói:

“Mong là vậy, cháu về phòng làm việc trước đây tạm biệt chú!”

Anh ta nói rồi liền xoay người rời đi, đêm qua Mục Hy nói cho anh ta là Triệu Thần Huân đã chọn mảnh đất số ba.

Nhưng theo như tin tức anh ta thu thập thì mảnh đất số ba kia không có giá trị gì mấy so với hai mảnh đất còn lại.

Tuy có nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn là tin ở điểm Triệu Thần Huân sẽ không phòng bị Mục Hy. Và rất có thể mảnh đất số ba kia là lá bài tẩy của Triệu Thần Huân.

Hôm nay đến đây khiêu khích chú út của mình, hiển nhiên anh ta thấy được Triệu Thần Huân vẫn là luôn để Mục Hy ở trong tâm a.

Triệu Hoành vừa rời đi thì thư ký Hạ liền bước vào, nhìn thấy ông chủ của mình đang châm thuốc thì anh biết Triệu Hoành lại đến gây chuyện rồi.

“Triệu tổng.”

Khẽ gọi một tiếng, Triệu Thần Huân hít một hơi thuốc hỏi:

“Tra được gì rồi?”

Thư ký Hạ lập tức đáp:

“Triệu Hoành ban đầu vốn là cũng nhắm đến mảnh đất số hai nhưng không biết vì sao hôm nay lại có chút ít giao động giữa mảnh đất số ba.”

Chân mày Triệu Thần Huân khẽ cau lại, anh đi đến đứng trước cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài có chút thất thần.

Thấy Triệu Thần Huân nghe xong lại không có trả lời mình, thư ký Hạ bèn nhẹ giọng gọi:

“Triệu tổng, tiếp theo chúng ta làm gì ạ?”

Triệu Thần Huân thu lại suy nghĩ, đem đầu thuốc dụi tắt anh nhàn nhạt đáp:

“Cứ theo kế hoạch như trước mà làm đi.”

Thư ký Hạ đáp vâng một tiếng rồi lui ra ngoài, thoáng chốc căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi Triệu Thần Huân đứng đó như một pho tượng, qua một lúc lâu lại nghe anh thì thầm nói:

“Hy Hy, rốt cuộc em muốn làm gì?”

Hiển nhiên tài liệu quan trọng như thế nếu là anh không cố ý để lộ thì Mục Hy nào có cơ hội tìm thấy dễ dàng như vậy.

Rõ ràng trên đó ghi là anh sẽ chọn mảnh đất số hai vậy tại sao hiện tại Triệu Hoành lại giao động giữa mảnh đất số hai và số ba?

Ở giữa này chỉ có duy nhất một kết luận, đó là Mục Hy đã thay đổi kết quả.

Nhưng tại sao cô lại làm như thế? Không phải cô vẫn luôn yêu Triệu Hoành ư?

Trong đầu là ngàn vạn suy nghĩ liên hồi sau cùng Triệu Thần Huân lại chỉ gói gọn trong tiếng thở dài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.