Được tiểu Đào một tay phụ trợ, Mục Hy sau một hồi vật lộn với “bà dì” ghé chơi thì đã mệt nhoài nằm ngửa trên sofa.
Tiểu Đào rất tri kỷ mà tìm cho cô một túi chườm nóng và một ly trà gừng ấm, Mục Hy im ỉm nằm đó ôm túi chườm nóng liếc mắt nhìn người đàn ông đang đi đến gần mình.
Ngước đôi mắt to tròn nhìn anh, Mục Hy giọng nói mềm nhũn.
“Cảm ơn chú.”
Từ khi gặp được anh thì mỗi lần cô gặp chuyện thì người xuất hiện đầu tiên luôn là anh, đối với một người đàn ông chững chạc lại dịu dàng chu đáo như thế nói không cảm động thì là giả.
Triệu Thần Huân đi đến ngồi xuống cạnh cô, nhìn sắc mặt có chút nhợt nhạt của cô anh nhẹ hỏi:
“Em cảm thấy thế nào? Để tôi đưa em đi bệnh viện nhé?”
Mục Hy hít hít mũi lắc đầu.
“Tôi uống thuốc rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu. Nhưng mà sao chú lại đến đây vậy?”
Một tuần qua hai người cũng không có liên lạc, cô biết anh còn bận hơn cả cô gấp mười lần nhưng không ngờ hôm nay anh đã không báo trước mà đã đến tận nơi rồi.
“Tôi đã nói là sẽ đến đoàn thăm em mà, còn nữa em có phải đã quên hôm nay là buổi đấu giá không?”
Mục Hy có chút ngạc nhiên vì thật sự là cô đã quên mất, áy náy nhìn anh cười một cái.
“Tôi đi chuẩn bị ngay đây.”
Thấy cô muốn ngồi dậy thì Triệu Thần Huân vội đưa tay đè vai cô lại.
“Em không khoẻ thì cứ ở lại nghỉ ngơi đi.”
Mục Hy cự tuyệt lắc đầu, lòm còm ngồi dậy nói:
“Tôi không sao, tôi có thể đi được.”
Cô làm sao có thể bỏ lỡ tuồng hay được chứ, cái nét mặt khi biết bản thân bị chơi một vố của Triệu Hoành cô rất mong đợi để nhìn thấy đây.
Triệu Thần Huân thấy cô kiên trì thì cũng không cản nữa, Mục Hy lết tấm thân mệt mỏi đi trang điểm một phen một tiếng sau mới cùng Triệu Thần Huân đi đến buổi đấu giá.
Buổi đấu giá lần này được tổ chức tại hội trường triển lãm của thành phố, lúc Mục Hy và Triệu Thần Huân đến nơi thì mọi người cơ hồ đã ngồi kín chỗ.
Nhưng bàn dành riêng cho Triệu Thần Huân thì vẫn có, thư ký Hạ đã đến sớm một bước thấy hai người đến liền đi đến dẫn đường.
Triệu Thần Huân ân cần đưa Mục Hy đến chỗ ngồi rồi kéo ghế ra cho cô, Mục Hy ngồi xuống hướng mắt chậm rãi quan sát khán đài bên trên.
MC vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu đồ vật được đấu giá, một bức tranh của hoạ sĩ nổi tiếng nào đó cuối cùng được đấu với một cái giá cao về tay một thương nhân bàn bên cạnh cô.
Thấy Mục Hy chăm chú nhìn lên trên khán đài Triệu Thần Huân nghiêng đầu khẽ hỏi thư ký Hạ.
“Đã đấu giá món đồ kia chưa?”
Thư ký Hạ gật đầu âm thầm ra dấu ok với Triệu Thần Huân, ông chủ muốn tạo bất ngờ cho bà chủ nên anh ta mới phải chạy trước một bước đến đây giành đồ, à không là đấu giá đồ.
Triệu Thần Huân thấy thì rất hài lòng gật đầu, anh khẽ đưa mắt nhìn xung quanh một vòng lúc này mới nhìn thấy Triệu Hoành ngồi đối diện mình cách vài cái bàn.
Triệu Hoành cũng nhận được ánh mắt của Triệu Thần Huân, anh ta nhẹ nâng ly rượu hướng về phía anh cong môi cười đểu.
Triệu Thần Huân làm lơ đi kẻ không vừa mắt này, anh cúi đầu nhìn cô gái vẫn chăm chú nhìn trên khán đài bên cạnh khẽ hỏi:
“Em muốn ăn bánh ngọt không?”
Mục Hy xoay đầu nhìn anh, cô cũng cảm thấy hơi đói nên gật đầu.
“Ăn!”
Triệu Thần Huân mỉm cười gọi phục vụ đem một phần bánh ngọt đến cho cô, Mục Hy nhận lấy ăn đến là vui vẻ tiếp tục quan sát trên khán đài.
“Và bây giờ là thời gian đấu giá ba mảnh đất ở phía tây thành phố, bắt đầu với mảnh đất số một với giá khởi đầu là 35 tỷ.”
Đây chỉ là một mảnh đất cực kỳ bình thường so với hai mảnh đất còn lại vừa to vừa có giá trị, nên không mấy ai chú ý đến mà Mục Hy cũng không ngoại lệ.
Nên cô không thấy được động tác nhỏ trao đổi ánh mắt của Triệu Thần Huân và thư ký Hạ, cho đến khi MC chốt hạ giá của mảnh đất số một và bắt đầu đấu giá mảnh đất số hai thì Mục Hy mới buông muỗng nhỏ trên tay xuống căng thẳng nhìn trên khán đài.
“Giá khởi điểm là 50 tỷ, bắt đầu!”
Triệu Thần Huân vẫn không nóng không vội ngồi đó thật khiến cho Triệu Hoành bên kia có chút dao động, nhưng anh ta vốn khá đa nghi nên bèn giơ bản nói:
“70 tỷ!”
“Triệu thiếu gia ra giá 70 tỷ có ai ra giá cao hơn nữa không ạ!”
MC gõ cái búa trong tay xuống một cái giọng nói oan oan như muốn xé toạc màng nhĩ của Mục Hy, không hiểu sao cô lại có một dự cảm không ổn.
“80 tỷ!”
Lại có người ra giá cao hơn nhưng Triệu Thần Huân bên cạnh cô vẫn bất động thanh sắc, Mục Hy mím môi nhìn anh muốn nói lại thôi.
Triệu Thần Huân cũng nghiêng đầu nhìn nhẹ mỉm cười đưa tay vỗ lưng trấn an cô.
“Ăn bánh của em đi.”
Lúc này Mục Hy làm sao còn có tâm trạng ăn bánh nữa, bởi vì mảnh đất số hai đã bị người khác đấu giá mất rồi.
Nỗi hoang mang trong lòng không thể khiến cô bình tĩnh được, rõ ràng cô thấy trong bản kế hoạch của anh ghi rõ trọng tâm là mảnh đất số hai, vậy tại sao anh lại không hề nhấc bảng tranh giành đấu giá?
Là do cô tính sai, mảnh đất số ba mới là mảnh đất tốt nhất sao? Nhưng không đúng, mảnh đất đó rõ ràng sang năm sẽ bị nhà nước quy hoạch!
Vậy rốt cuộc Triệu Thần Huân muốn làm gì? Người đàn ông này đến hiện tại cô mới phát hiện bản thân không thể nhìn thấu được anh.
“Và bây giờ là mảnh đất số ba, giá khởi điểm là 60 tỷ!”
Triệu Thần Huân cụp mắt che đi tất cả cảm xúc bên trong, anh khẽ nâng bảng nói:
“120 tỷ!”
Vừa ra giá đã khiến toàn hiện trường ồ lên không dứt, Mục Hy cũng kinh hãi mà quay sang nhìn anh.
“Chú!”
Triệu Thần Huân điên rồi, anh cư nhiên lại tăng gấp đôi giá!
Triệu Thần Huân nhìn ánh mắt hiện lên sự hoảng hốt của cô, anh chỉ nhẹ cong môi đưa tay kéo cô dựa vào lòng mình ánh mắt lại hướng về phía Triệu Hoành ở xa xa khẽ híp lại.
Muốn chơi thì phải chơi đến cùng, anh muốn xem xem ai mới là kẻ chết trước tiên.
Triệu Hoành cũng nhận được ánh mắt khiêu khích kia của Triệu Thần Huân, anh ta khẽ cau mày đưa mắt ra hiệu cho người của mình.
Bây giờ anh ta tin chắc Mục Hy đã đưa thông tin chính xác cho mình, cho nên bằng bất cứ giá nào anh ta cũng phải đoạt được mảnh đất kia về.
“150 tỷ!”
“Công ty Hoành Thiên ra giá 150 tỷ, có vị nào muốn nâng giá nửa không ạ!”
MC lại tiếp tục gõ búa, mà lần này trái tim Mục Hy cũng muốn vọt ra ngoài tới nơi rồi. Cô nắm chặt lấy bàn tay đang muốn nâng bảng kia lên của Triệu Thần Huân.
“Mảnh đất đó phong thủy không đẹp hay là thôi đi chú.”
Triệu Thần Huân cụp mắt dịu dàng nhìn cô nhưng lại khiến sống lưng Mục Hy không khỏi lạnh toát.
Anh vùng tay ra khỏi tay cô, một lần nữa ôm cô vào lòng chặt hơn.
“Ngoan nào.”
Nói rồi anh nhấc bảng hô:
“180 tỷ!”
Lần hét giá này là lần cao nhất hôm nay so với hiện tại, tất cả mọi người không khỏi ghé mắt nhìn xem là vị đại gia nào.
Mà Triệu Hoành lại đang lâm vào thế bí, vốn lưu động của công ty con kia của anh ta vốn không dồi dào như Triệu thị nhưng anh ta cũng không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Nhận được ánh mắt xin chỉ thị của cấp dưới, Triệu Hoành khẽ cắn răng gật đầu.
“200 tỷ!”
“Quao là 200 tỷ, vậy còn vị nào muốn ra giá cao hơn nữa không ạ?”
MC phấn chấn bừng bừng gõ cái búa trong tay.
“200 tỷ lần thứ nhất!”
Vẫn không có ai ra giá, mà Triệu Thần Huân bên kia cũng cụp mắt suy tư không động tĩnh, Triệu Hoành âm thầm xiết chặt nắm đấm nếu Triệu Thần Huân còn ra giá thì anh ta chắc chắn sẽ không thể nâng giá thêm được nữa.
“200 tỷ lần thứ hai!”
Triệu Thần Huân chỉ hơi ngẩng đầu nhưng không có nâng bản, nhất thời khiến cho Triệu Hoành thở nhẹ một hơi.
Mà Mục Hy cũng sắp bị hồi hộp làm cho hít thở không thông, cô nhìn chằm chằm vào tay của Triệu Thần Huân âm thầm hạ quyết tâm nếu anh còn nâng bảng cô có chết cũng phải đè tay anh xuống.
“200 tỷ lần thứ ba! Chốt hạ! Xin chúc mừng công ty Hoành Thiên.”
Một tràng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, Triệu Hoành không khỏi thở phào một hơi.
Mục Hy cũng như buông bỏ được gánh nặng, lúc này mới phát hiện bụng dưới không ngừng quặn đau.
Cô cau mày ngồi dậy khỏi lòng Triệu Thần Huân.
“Tôi đi toilet một chút.”
Vẻ mặt Triệu Thần Huân vẫn như mọi khi ánh mắt tĩnh lặng mỉm cười gật đầu với cô.
“Em đi đi.”
Nhưng Mục Hy lại không thấy ánh mắt lúc cô xoay người rời đi của anh lại ẩn chứa bao nhiêu sóng ngầm, anh nhìn phía Triệu Hoành vừa nhận được một cuộc điện thoại bên kia mà khoé môi lại nhịn không được cong lên một nụ cười tàn nhẫn.
“Thư ký Hạ, làm nốt chuyện còn lại đi.”
Thư ký Hạ nhận lệnh lập tức đáp:
“Vâng.”