Giúp việc mang theo lễ phục đi vào phòng Tống Kiều, thấy cô vẫn chăm chú chơi game thì nhỏ giọng nhắc nhở:
– Đại tiểu thư, ông bà chủ vẫn đang chờ ở phòng khách.
Tống Kiều nhíu mày, lạnh lùng đáp:
– Tiệc sinh nhật vẫn chưa bắt đầu, vội gì chứ?
Mặc dù nói vậy nhưng Tống Kiều vẫn đặt điện thoại trong tay xuống, cô nhận lễ phục từ người giúp việc rồi bỏ vào nhà vệ sinh.
Nhìn gương mặt không mấy quen thuộc trong gương, Tống Kiều cũng phải thừa nhận là rất đẹp. So với cô em sặc mùi “trà đạo” bên ngoài kia thì hơn gấp mấy lần. Vậy mà Lăng Thiên vẫn có thể phản bội cô ấy để lên giường với Hạ Y Thuần. Đúng là đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Tống Kiều thay xong lễ phục đi xuống lầu, đã thấy Lăng Thiên cùng Hạ Y Thuần và ông bà Hạ đang trò chuyện vui vẻ. Nhìn thấy cô, Lăng Thiên là người đầu tiên tiến lại:
– Mẫn Nhi, hôm nay em thật đẹp.
Tống Kiều nhếch môi, trong lòng thầm khinh bỉ. Hiện tại ân cần chăm sóc thế này, là để giảm bớt phần nào áy náy sao? Anh trai suy nghĩ quá đơn giản rồi. Quả báo của anh sẽ đến nhanh thôi.
Ông bà Hạ nhìn thấy cảnh này thì rất cao hứng, hoàn toàn không nhận ra nụ cười trên mặt Hạ Y Thuần đã biến mất từ bao giờ. Cô ta hung ác nhìn về phía Tống Kiều, hận không thể khiến cô biến mất ngay lập tức.
Tống Kiều là sát thủ, nên các giác quan đặc biệt nhạy bén. Cô có thể dễ dàng nhận ra sát khí ẩn bên trong đôi mắt của Hạ Y Thuần. Cô mỉm cười, nói bằng giọng điệu bình thản:
– Em gái, sinh nhật vui vẻ.
Hạ Y Thuần thu lại tâm tình, cười đáp:
– Cảm ơn chị gái.
– Trễ rồi, chúng ta đi thôi.
Ông bà Hạ đứng dậy, cất tiếng giục con gái rồi đi nhanh ra ngoài. Tống Kiều khoát tay Lăng Thiên, ném cho Hạ Y Thuần một nụ cười chiến thắng:
– Em gái, đi thôi.
Hạ Y Thuần nghiến răng, hậm hực ra cửa. Tống Kiều nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội. Lăng Thiên cũng nhận ra Hạ Y Thuần đang mất khống chế, hắn chỉ lạnh lùng liếc cô ta rồi cùng Tống Kiều lên xe.
Địa điểm tổ chức tiệc là hồ bơi của khách sạn sang trọng bậc nhất Tân Hải.
Tống Kiều ghét nhất là tham gia tiệc, chỉ khi cần cho nhiệm vụ cô mới miễn cưỡng khoát lên mình lễ phục.
Lúc Tống Kiều tìm một gốc ít người hít thở không khí, thì từ xa một người đàn ông chậm rãi tiến tới. Hắn có vẻ tuấn tú, bộ dáng thư sinh nho nhã khiến phái nữ rất có thiện cảm. Chỉ có Tống Kiều biết ẩn sau vẻ đạo mạo kia thối nát đến mức nào. Hắn gọi một người phục vụ đi ngang, mang phần nước trái cây trên khay đưa cho Tống Kiều.
– Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Tô Lâm. Tôi đã ngưỡng mộ cô Hạ từ lâu, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt.
Tống Kiều đem ly nước trong tay uống một ngụm, quả nhiên là phong cách cũ rích của hắn. Hàm lượng thuốc mê khá cao, tiếc là đối với Tống Kiều thì chẳng thấm vào đâu. Cô mỉm cười, lịch sự đáp:
– Tô thiếu thật biết cách nói chuyện.
Tô Lâm mỉm cười, dịu dàng đáp lời Tống Kiều:
– Cô Hạ quá khen rồi. Tôi thấy cô uống rượu không quen nên mới mời nước trái cây.
Tống Kiều đúng là khát đến khô họng, đem số nước còn lại uống hết. Tô Lâm đắc ý nhìn cái ly trống rỗng trong tay cô.
Đúng như hắn dự đoán, Tống Kiều bắt đầu đứng không vững. Tô Lâm vờ kinh ngạc, đỡ lấy cô cất giọng lo lắng:
– Cô Hạ, cô sao vậy?
Tống Kiều vịn vai hắn để giữ thăng bằng, lắc đầu đáp:
– Không biết nữa… tôi…
Cô chưa nói hết câu đã ngất xỉu. Tô Lâm bế cô lên, theo một hướng khác rời khỏi bữa tiệc.
Tống Kiều nhàn hạ nghỉ ngơi trên ghế sau của chiếc Audi, tránh xa được bầu không khí tràn ngập mùi nước hoa quả nhiên dễ chịu hơn nhiều. Cô chính là tò mò, không biết em gái Hạ Y Thuần sẽ làm gì mình đây?
Tô Lâm đưa Tống Kiều đến một cảng tàu cũ ở ngoại thành. Lúc hắn vác cô đi vào bên trong, Tống Kiều đột nhiên nghe thấy một giọng nói hết sức quen thuộc.
– Cũng nhanh đấy.
Tô Lâm đặt Tống Kiều xuống chiếc sofa đơn, cười đáp:
– Chị Cat đã căn dặn, tôi nào dám không nhanh.
Catthy không đáp lời, chậm rãi đi về phía Tống Kiều vẫn đang nằm bất động.
– Đẹp như vậy, chẳng trách bị người ta đố kỵ. Đêm nay coi như các ngươi được lợi rồi.
Mấy tên đàn em đứng phía sau cô ta nở nụ cười đê tiện, một tên trong số đó cất tiếng hỏi:
– Vậy còn đứa trẻ trong kia thì sao? Mấy chuyện thế này thường cấm trẻ em dưới 18.
Cả đám cười nghiêng ngả. Catthy phất tay, cất giọng lười biếng:
– Nhốt nó lại, canh chừng cẩn thận. Sau khi xong việc thì cầm tiền rời khỏi đây. Sẽ có người đưa các anh đến nơi an toàn.
– Được, ngày mai video sẽ được gửi đến cho chị.
Catthy không đáp lời, cứ thế rời khỏi hiện trường. Tô Lâm là người đầu tiên bước đến, nhìn mỹ nhân xinh đẹp động lòng người trước mặt, hắn sớm đã nhịn không nổi. Hắn vươn tay về phía khoá kéo của váy dạ hội, nhưng còn chưa chạm đến đã bị giữ lại.
Trong một tích tắc, Tống Kiều đã tàn nhẫn bẻ gãy tay hắn. Một tiếng kêu như mổ lợn vang lên, Tô Lâm cứ vậy ngã vật ra sàn. Đám người phía sau thấy có biến, liền lập tức xông lên. Tống Kiều nhếch môi, ném cho bọn chúng cái nhìn chết chóc.
Tên đi đầu rút súng nhắm vào Tống Kiều, nhưng cô đã nhanh hơn một bước. Cô dùng chân đá vào cổ tay hắn, tên đó ăn đau liền buông súng ra. Tống Kiều bắt lấy súng, lại tấn công vào hai chân kẻ đó. Hắn mất thăng bằng ngã xuống, cô lúc này mới nổ súng bắn vào đám người phía sau. Chỉ 3 phút ngắn ngủi, cả đám đã nằm rên la khắp sàn. Tống Kiều khinh thường, giơ chân dẫm vào bàn tay còn lại của Tô Lâm, cười vô hại:
– Tô thiếu, quà ra mắt của tôi có làm anh hài lòng không?
Tô Lâm bây giờ đau đến toát mồ hôi, hận không thể đem Hạ Y Thuần xé thành trăm mảnh. Cô ta dám lừa hắn, đây mà là đại minh tinh đơn thuần yếu đuối sao? Nói là “bà nội” hắn còn được đấy.
Tô Lâm nén đau, cười làm lành:
– Cô Hạ, đây đều là chủ ý của em gái cô. Là cô ta đố kỵ cô được cưng chiều. Tôi chỉ là nhận tiền làm việc thôi.
Tống Kiều nhướng mày, gật đầu có vẻ đã hiểu.
– Hoá ra tôi đã trách nhầm Tô Thiếu.
– Đúng đúng, đều là Hạ Y Thuần bày ra. Tôi… aaaa….
Tống Kiều không biết lấy đâu ra một con dao, chẳng nói hai lời đã đâm thẳng vào mu bàn tay hắn. Tô Lâm đau đến ngất đi, còn đám người phía sau sắc mặt đã sớm xanh như tàu lá chuối. Thấy Tống Kiều quay đầu nhìn mình, cả đám cứng đờ bất động. Đây là biến thái từ đâu đến, lại có thể đáng sợ thế này? Tống Kiều đứng thẳng dậy, cất tiếng hỏi:
– Đứa nhỏ mà các người bắt hiện giờ đang ở đâu?
Cả đám không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía nhà kho bên trong. Tống Kiều lập tức theo hướng đó mà đi đến. Khi cô mở cửa ra, nhất thời sững sờ.
Bên trong là một bé trai khoảng chừng 4,5 tuổi. Hai má phúng phính, đôi mắt to tròn vô cùng đáng yêu. Đứa trẻ nhìn thấy cô thì sợ hãi lùi lại. Tống Kiều có bệnh cuồng trẻ em, bắt gặp một củ khoai đáng yêu thế này thì sao mà bỏ qua được. Cô đến gần, ngồi xuống cạnh cậu nhóc.
– Đừng sợ, chị đến cứu em đây.
Cô mở trói cho nhóc, còn không quên nựng má cậu. Đúng là da trẻ con, mềm mại lại rất đàn hồi.
Cậu bé dường như không quen với sự thân cận này, theo bản năng nghiêng người né tránh. Tống Kiều cũng không giận, trực tiếp bế cậu đi ra ngoài.
Cả đám đàn em của Catthy nhìn thấy biểu cảm dịu dàng và nụ cười ngọt ngào của Tống Kiều thì nhất thời hóa đá. Người phụ nữ này chắc không phải tâm thần phân liệt chứ? Ai đó làm ơn đến giải cứu bọn họ đi.
Tống Kiều trừng mắt, nói bằng giọng bình thản:
– Tôi đã giúp các anh báo cảnh sát rồi. Không cần cảm ơn đâu. Tạm biệt.
Nói rồi cô đem củ khoai nhỏ đi ra bên ngoài, hoàn toàn mặt kệ những ánh mắt khiếp sợ đang dõi theo cô.