Sắc mặt Kỷ Đình Dạ không quá tốt nếu không muốn nói là tức giận. Tống Kiều nhún vai, tự kiểm điểm lại lời nói vừa rồi.
Kỷ Đình Dạ vẫn không nói gì, đợi Kỷ Đằng đi khuất hắn mới liếc về phía Tống Kiều:
– Chúng ta lên trên nói chuyện.
Hắn nói xong thì chậm rãi đi trước, Tống Kiều cũng nhanh chóng bám theo. Khi cánh cửa thư phòng đóng lại, Kỷ Đình Dạ giống như phát điên ép cô vào tường. Tống Kiều muốn vùng vẫy, nhưng nhận ra lửa giận trong mắt hắn thì lập tức dừng lại. Cô nghiêng đầu, như cười như không nói:
– Kỷ tổng, chúng ta đã thỏa thuận là chỉ làm người yêu trên danh nghĩa thôi, cái này anh không được quên đấy.
Kỷ Đình Dạ sắc mặt vô cảm, cất giọng đều đều:
– Cô gan to hơn tôi nghĩ đấy?
Tống Kiều nhếch môi, nếu gan bé thì đã chết từ lâu rồi.
– Cảm ơn ngài đã khen.
Kỷ Đình Dạ bóp lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình.
– Chẳng phải tôi đã nhắc nhở cô rồi sao? Đừng tùy tiện chọc vào A Đằng.
– Là em trai anh tự đến. Hơn nữa tôi cũng biết mình đang làm gì. Chúng ta nên duy trì quan hệ hợp tác, đừng can thiệp quá nhiều vào việc của đối phương.
Kỷ Đình Dạ nhìn ánh mắt kiên quyết lạnh lùng của Tống Kiều, gằn giọng:
– Cuộc sống cá nhân của cô tôi không can thiệp, nhưng cô tuyệt đối đừng có quan hệ gì với em trai tôi. Hạ Mẫn Hi, đây là giới hạn của tôi.
Tống Kiều sửng sốt, quả nhiên hắn “não bổ” không ít về tình huống vừa rồi. Đều là tên khốn Kỷ Đằng, cô hối hận vừa rồi đã không phế anh ta.
Tống Kiều biết người trước mặt có bao nhiêu đáng sợ, chọc giận hắn hoàn toàn không có lợi cho mình. Nhưng cô cũng có quy tắc, đó chính là sự sòng phẳng và tin tưởng. Nếu quá phức tạp, vậy cô thà hủy bỏ hợp tác lần này. Chỉ là một Hạ Gia thôi, cô tin mình có thể đối phó.
Kỷ Đình Dạ buông cô ra, sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn.
– Được rồi, cô ra ngoài đi…
Hắn cần bình tĩnh lại, nếu mất khống chế sẽ làm tổn thương cô. Tống Kiều đứng thẳng người, lạnh lùng nói:
– Nếu anh đổi ý, bây giờ vẫn còn kịp. Hạ Mẫn Hi mà anh điều tra chưa hẳn là con người thật của tôi đâu.
Tống Kiều dứt câu thì kéo cửa đi ra ngoài. Cô không nói hai lời lái xe rời khỏi Kỷ Gia ngay trong đêm. Kỷ Đình Dạ đứng trên ban công, ánh mắt phức tạp nhìn chiếc Ferrari khuất ở góc đường. Phong Khiêm tiến vào, cúi đầu nói:
– Boss, Hạ tiểu thư…
– Tôi biết rồi. Cho người bảo vệ cô ấy, những chuyện khác không cần hỏi tới.
– Vâng
Phong Khiêm đi ra ngoài, lần đầu hắn thấy được có người dám cãi lại lời boss đại nhân. Cô tiểu thư này nhìn thì yếu đuối nhưng tính tình rất lớn, cũng không biết mối quan hệ này sẽ duy trì đến khi nào.
Tống Kiều lái xe về căn hộ của Hạ Mẫn Hi, không ngờ vừa ra khỏi thang máy đã thấy Lăng Thiên đang đứng đợi. Cô nhíu mày, không vui đi đến:
– Lăng thiếu gia nửa đêm đến đợi cửa nhà tôi là muốn làm gì?
Lăng Thiên nghe thấy giọng cô thì mừng rỡ quay đầu lại:
– Mẫn Nhi, mấy hôm nay em ở đâu vậy? Anh đã đợi em rất lâu.
– Tôi có cần báo cáo với anh không? Lăng Thiên, giữa chúng ta đã không có gì để nói nữa rồi.
Tống Kiều dứt lời thì lạnh lùng lướt qua người hắn, nhưng còn chưa bước được hai bước cổ tay đã bị người ta túm chặt.
– Mẫn Nhi, em nghe anh nói có được không? Anh biết anh lên giường với Y Thuần là anh sai, anh thật sự hối hận rồi. Em có thể niệm tình chúng ta nhiều năm ở bên nhau mà cho anh cơ hội không? Anh hứa chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa. Anh không làm em buồn, cũng không để em thất vọng. Mẫn Nhi, anh xin em đừng chia tay có được không?
Tống Kiều đứng im nghe hắn nói, đột nhiên cảm thấy thật nực cười. Một kẻ phản bội rồi cũng sẽ “ngựa quen đường cũ”, sự tha thứ lúc này chỉ là một cái tát trong tương lai mà thôi.
Cô rút tay mình ra khỏi tay Lăng Thiên, nhìn hắn bằng ánh mắt rét lạnh:
– Lăng thiếu, tôi hiện tại không được vui cho lắm. Tôi khuyên anh nên rời đi khi tôi vẫn còn nói chuyện nhẹ nhàng.
– Mẫn Nhi…
– Câm miệng đi, đến từ đâu thì nhanh về đó.
Cô đẩy hắn ra, sau đó đi vào nhà. Nhìn cánh cửa lạnh lùng đóng lại, Lăng Thiên cảm nhận được mình đã bỏ lỡ người con gái này. Hắn buồn bã đi xuống lâu, hoàn toàn không nhận ra ở một góc khuất không xa có người vẫn đang lén lút chụp ảnh bọn họ.
Tên “chó săn” còn đang vui vẻ vì khoản tiền mà mình sẽ nhận được sắp tới, bỗng nhiên một cánh tay từ phía sau chụp lấy vai hắn ấn lên tường. Gã hoảng hồn, định kêu lên thì miệng đã bị người ta bịt chặt:
– Câm mồm, mau đưa máy ảnh đây.
Giọng nam giới không chút nhiệt độ vang lên, khiến da đầu gã lập tức tê dại. Gã vội vàng tháo máy ảnh đưa qua.
– Đại ca, tôi không dám nữa. Anh tha cho…
Người kia đẩy gã ngã xuống, sau đó dùng bàn chân đi giày da dẫm lên tay gã, nghiến răng.
– Muốn sống thì đừng nên động vào Hạ Mẫn Hi, bằng không…
Giọng người kia hạ thấp xuống, trong lời nói mang theo uy hiếp rõ ràng. Tên “chó săn” tái mặt, gật đầu khóc lên:
– Tôi biết rồi, tôi xin lỗi…
Người kia nhấc chân lên, đá vào đùi gã:
– Biết thì tốt, cũng nên nhắc nhở đồng nghiệp của anh cho tốt. Giờ thì biến đi.
Tên “chó săn” kinh hãi bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy khỏi hiện trường. Hai người mặc vest đen nhìn nhau, một người lên tiếng:
– Nên làm gì với thứ này đây?
Người còn lại cầm lấy máy ảnh, cất giọng khô khốc:
– Mang về cho boss đại nhân. May mà chúng ta ở đây, nếu không lại lớn chuyện rồi. Boss vừa ý ai không được, cứ nhất định là nữ diễn viên. Mấy tay săn ảnh này có khi còn khó đối phó hơn cả sát thủ.
Người kia vỗ vai chiến hữu, thở dài:
– Được rồi, cấp dưới thì phải chịu thôi. Thú vui của boss chúng ta sao mà hiểu được.
Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu, cả hai lặng lẽ rời khỏi toà nhà.
Tống Kiều vừa tắm xong, lúc ra bên ngoài đã thấy Diệp Ninh gửi tin nhắn đến. Vừa nhìn nội dung, sắc mặt cô liền trở nên trầm trọng. Cô nhấc điện thoại gọi cho Diệp Ninh, rất nhanh đã có người nhấc máy:
– Kiều Kiều, mình nghĩ cậu cần quay về.
Tống Kiều tuy cười, nhưng trong lời nói không giấu được sự đau lòng:
– Bà ấy thật sự muốn giết mình ư?
Bên trong điện thoại vọng đến tiếng thở dài nặng nề của Diệp Ninh:
– Mình nghĩ có lẽ chủ thượng có nỗi khổ nào đó. Nếu bà ấy biết được tình huống hiện tại của cậu thì có lẽ sẽ không làm như vậy.
Tống Kiều nghe thấy lời an ủi vụng về của Diệp Ninh, bất giác nở nụ cười tự giễu:
– Thì ra chỉ có mình ngu ngốc xem bà ấy là người thân. Trong khi bà ấy lại coi mình là công cụ.
– Kiều Kiều, cậu đừng nghĩ vậy…
Diệp Ninh lúng túng, cô không biết phải dùng cách gì để an ủi Tống Kiều. Khi biết được ý định của Rose, chính cô cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Tống Kiều thu lại cảm xúc, cất giọng nhàn nhạt:
– Cảm ơn cậu đã cho mình biết.
Cô nói xong thì tắt máy, không để Diệp Ninh kịp nói thêm lời nào.
Từ nhỏ lớn lên trong vòng tay của Rose, cô cứ nghĩ mình cũng là một đứa trẻ có mẹ. Hiện tại mới biết, suy nghĩ đó thật quá ngây thơ…