Tống Kiều không nhận ra suýt chút nữa bản thân đã rơi vào nguy hiểm. Cũng không phải cô kém cỏi gì, mà độc dược không nằm trong lĩnh vực am hiểu của cô. Thêm vào đó Kỷ Gia quản lý nghiêm ngặt, chỉ có Kỷ Đình Dạ mới có đủ tinh ý nhìn ra vấn đề.
Tống Kiều chơi với Kỷ Duệ đến trưa mới quay lại căn hộ, cô có hẹn với trợ lý nên không thể không quay về. Còn định tranh thủ ngủ một giấc, đột nhiên chuông cửa vang lên. Tống Kiều nội tâm phiền muộn, bực bội kéo cửa ra.
– Tìm ai?
Cô bé nhấn chuông bị quát thì giật mình, ấp úng đáp:
– Em xin lỗi đã làm phiền. Em là hàng xóm cạnh nhà chị. Hôm nay có một người nhờ em mang bánh kem đến cho chị, còn nhắn là “chúc chị sinh nhật vui vẻ”.
Tống Kiều nhìn chiếc bánh kem có kiểu dáng và màu sắc không chút mở mẻ. Sự buồn bực cũng nhanh chóng lui đi. Tống Kiều nhận lấy nửa cái bánh kem, dịu giọng:
– Cảm ơn tấm lòng của em nha. Tạm biệt…
Cô nói xong thì đóng cửa lại, bỏ cô bé kia với một gương mặt đầy dấu chấm hỏi ở bên ngoài. Người tặng quà đã kỳ quái, người nhận quà càng kỳ quái hơn. Mà sao cô ta cứ thấy chị gái vừa rồi rất quen, dường như đã gặp mặt ở đâu rồi.
Tống Kiều mang bánh kem đặt lên bàn trà, sau đó dùng thiết bị liên lạc đặt biệt gọi cho Diệp Ninh.
– Xin chào bạn của mình, cảm ơn vì bánh kem của cậu.
Bên chỗ Diệp Ninh vọng đến tiếng nhạc khá lớn. Khỏi cần đoán cô cũng biết bạn mình đang ở quán bar.
– Không cần khách sáo. Kiều Kiều, sinh nhật vui vẻ.
Tống Kiều mỉm cười, nhưng ánh mắt lại là sự trống vắng vô tận. Cô không nhớ ngày mình sinh ra, mẹ cũng chưa từng nhắc. Chính vì vậy nên cô đã lấy ngày đặt chân đến tổ chức làm ngày sinh nhật của mình.
Diệp Ninh muốn ở bên cô trải qua ngày đặt biệt này, tiếc là người của Kỷ Đình Dạ vẫn âm thầm bảo vệ Tống Kiều nên cô không thể ra mặt được. Chỉ có thể nhờ cô bé hàng xóm giao một nửa chiếc bánh kem cho Tống Kiều. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ Diệp Ninh là bạn bè của cô bé kia đến tặng bánh, cô bé kia lại đem bánh sang biếu hàng xóm để làm thân. Chỉ như vậy mới qua mặt đám người Bạch Hồ lẫn Hắc Dạ.
Tống Kiều ngẩn người, nghe thấy tiếng gọi của Diệp Ninh thì vội đáp:
– Có chuyện gì à?
Bên trong điện thoại là tiếng thở dài bất lực của Diệp Ninh:
– Cậu nghĩ gì mà nhập tâm vậy? Đến nỗi không nghe được mình nói gì?
Tống Kiều cười cười, cất giọng áy náy:
– Xin lỗi, cậu chịu khó nói lại lần nữa nhé.
– Mình nói chủ thượng đã giao nhiệm vụ ám sát cậu cho người khác. Thời gian này nhất định phải cẩn thận đấy.
Tống Kiều nhếch môi, hừ lạnh:
– Bà ấy đúng là chơi không biết mệt. Được rồi, mình sẽ chú ý.
– Vậy cậu nghỉ ngơi nhé, tạm biệt.
Diệp Ninh tắt máy, sự bình tĩnh thản nhiên mà nãy giờ cô dựng lên đã nhanh chống sụp đổ. Lần này chịu phạt có vẻ nặng hơn lần trước, khiến cô muốn duy trì sự thanh tỉnh cũng không dễ dàng.
Đàm Mặc tìm đến căn hộ của Diệp Ninh, thấy cô đau đến sắc mặt tái nhợt thì tức giận nói:
– Khốn kiếp, tôi nhất định sẽ phế bà ta.
Diệp Ninh chẳng còn hơi sức đâu mà khuyên nhủ, chỉ có thể cất giọng yếu ớt:
– Tìm cho tôi thuốc giảm đau trong ngăn kéo, cảm ơn.
Đàm Mặc theo chỉ dẫn của Diệp Ninh mà giúp đỡ, sau khi để cô ổn định lại thì mới nói bằng giọng trầm ấm:
– Ninh Ninh, em theo tôi đi. Đừng tiếp tục ở lại nơi đó chịu khổ. Chỉ cần tôi ra mặt, Rose sẽ không dám khó dễ em.
Diệp Ninh nhắm mắt nằm trên sofa, đáp bằng giọng hờ hững:
– Cảm ơn lòng tốt của Đàm lão đại, nhưng tôi sẽ không phản bội tổ chức của mình.
Đàm Mặc ngồi dưới sàn nhà, nghiêng đầu tựa vào sofa. Tuy trên môi hắn vẫn treo một nụ cười, nhưng lời nói ra lại không mang quá nhiều cảm xúc:
– Bà ta xứng để em bán mạng vậy sao? Hay còn có ai khác mà em không nỡ từ bỏ?
– Cho dù là gì thì đó vẫn là chuyện riêng của tôi. Đàm Mặc, anh tốt với tôi tôi rất cảm kích, nhưng có những chuyện anh không nên quản quá nhiều. Tôi mệt rồi, anh trở về đi.
Biểu cảm của Đàm Mặc trở nên u ám, lạnh băng nhìn Diệp Ninh:
– Em xem tôi là gì? Một con chó để em tùy tiện gọi là đến đuổi là đi sao?
Diệp Ninh giật mình, bởi vì từ trước đến giờ Đàm Mặc luôn bao dung với cô, hắn không so đo và nương theo cảm xúc của cô nên cô mới quên mất thân phận hắn là gì. Người có thể được Kỷ Đình Dạ xem như đối thủ tuyệt không phải là một con mèo bệnh. Hắn là hổ, một con hổ dữ sẵn sàng xé xác bất cứ ai dám dẫm lên ranh giới của mình.
Diệp Ninh thở dài, bất lực giải thích:
– Anh biết tôi không phải có ý đó mà. Tôi chẳng qua không muốn tiếp tục đề tài đó nữa mà thôi.
Đàm Mặc đứng dậy, hắn đè Diệp Ninh lên sofa nhấn mạnh từng chữ:
– Tôi đã dùng hết kiên nhẫn với em rồi. Nếu phải nhìn em chết trong tay bà ta, chi bằng tôi phế bỏ em rồi nhốt lại.
Diệp Ninh sững sờ, cô biết hắn không hề nói đùa. Hắn thật sự muốn làm như thế. Trong đầu Diệp Ninh lúc này đang không ngừng báo động, cô đẩy Đàm Mặc ra nói bằng giọng lạnh lùng:
– Nếu anh làm thế, tôi sẽ hận anh suốt đời.
Đàm Mặc ngồi trên sàn nhà, cười mà như không nhìn Diệp Ninh:
– Tôi cho em thời hạn 3 tháng để suy nghĩ. Trong thời gian đó nếu để tôi nhìn thấy thêm một vết thương nào trên người em thì Bạch Hồ sẽ trở thành hoài niệm trong thế giới ngầm.
Hắn nói xong thì nhặt áo vest trên đất mặc vào, sau đó lặng lẽ rời khỏi căn hộ. Diệp Ninh ngồi trên sofa thẫn thờ, cũng không biết nên làm sao mới ổn.
Mà lúc này, nơi tong bộ của Bạch Hồ lại liên tiếp nhận được tin xấu. Đầu tiên là ám sát thất bại, thi thể của sát thủ được gửi trả về. Tiếp theo là trụ sở ở nước M bị đánh sập, hai người đã thiệt mạng. Tống Thị bị tố rửa tiền, cổ phiếu rớt giá trầm trọng…
Willson chưa khi nào thấy Rose tức giận đến mức này, gần như mọi thứ có trong phòng đều bị bà ta đập nát. Willson thở dài, không còn cách nào chỉ đành khuyên nhủ:
– Chủ thượng bình tĩnh, tức giận sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của ngài.
Rose nghiến răng, câm hận nói:
– Sao có thể bình tĩnh chứ? Tên khốn Kỷ Đình Dạ chỉ vì một con đàn bà mà dám gây sự với ta.
– Chủ thượng, nếu chúng ta không thể chống đối hắn, vậy thì có thể giúp đỡ người có thế lực tương đương hắn. Biết đâu có thể xoá sổ Hắc Dạ, còn lấy được mạng con nha đầu kia.
Bàn tay cầm đĩa sứ đưa lên cao của Rose hạ xuống, sao bà ta lại không nghĩ ra nhỉ? Đàm Mặc và Kỷ Đình Dạ tranh chấp nhiều năm, bà ta chỉ cần rót thêm dầu là sẽ có cơ hội ngư ông đắc lợi.
Rose mỉm cười, vỗ vai Willson cất giọng khen ngợi:
– Rất tốt, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi xứng đáng. Còn bây giờ thì giúp ta liên lạc với Đàm Mặc.
Willson cúi đầu đáp một câu rồi ra ngoài. Còn lại một mình, Rose bỗng nhiên cười thành tiếng.
– Sắp có trò hay xem rồi, thật đáng mong đợi.