Buổi tối ở chung cư của Mộ Dung Hãn và Lý Nhược Hy, cả buổi bọn họ ngoài dùng bữa tối cùng nhau ra thì dường như không chạm mặt nhau một lần nào. Khuôn mặt của Lý Nhược Hy cũng buồn rười rượi như hoa đã héo.
Từ đầu tới cuối, Mộ Dung Hãn đều cảm nhận được rằng dường như cô gái này hôm nay có tâm sự gì đó khó nói, anh cũng tôn trọng cô ấy nên không chủ động hỏi. Nhưng đến thời điểm hiện tại thì không ổn, anh để ý là khi anh vừa mới vào phòng sách để lấy sách thì cô ấy mới chạy ra bếp để lấy gì đó, khi anh ra ban công ngắm trời đêm thì cô ấy mới chạy ra phòng khách để lấy điện thoại của mình.
Cho đến thời điểm này, Mộ Dung Hãn lại cố tình vào phòng sách để ôm cây đợi thỏ. Lần này cũng chẳng ngoại lệ, Lý Nhược Hy vừa mới ra khỏi cửa thì liền bị Dung Hãn bắt gặp.
– Nhược Hy.
Lý Nhược Hy bị gọi tên nên nhanh chóng chạy vào phòng rồi đóng sập cửa lại như thể vừa nhìn thấy sói xám vậy.
Mộ Dung Hãn tiếp tục lên tiếng:
– Nhược Hy, hôm nay em làm sao vậy? Có chuyện gì hay sao mà cứ né tránh anh vậy?
Lý Nhược Hy dựa lưng vào cánh cửa phòng rồi suy nghĩ một hồi, liệu có phải bản thân mình đã thể hiện cảm xúc quá mạnh mẽ rồi hay không? Hơn nữa, chuyện riêng của anh ấy thì có liên quan gì đến cô đâu cơ chứ? Sau vài giây trầm tư thì Lý Nhược Hy lập tức mở cửa rồi mỉm cười nói chuyện với đối phương như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
– À, vì cuộc sống của chúng ta tẻ nhạt quá nên em làm vậy để có thêm sắc màu ý mà. Hì hì. Mộ Dung Hãn, anh thấy thế nào?
Mộ Dung Hãn đứng trước cửa phòng một cách lười biếng, khoanh hai tay trước ngực rồi nhìn thẳng vào đôi mắt kia của Lý Nhược Hy. Không phải nói quá nhưng Nhược Hy thật sự cảm thấy vô cùng vô cùng áp lực khi phải đối mặt với Mộ Dung Hãn như thế này.
Lý Nhược Hy lại nói tiếp:
– Vậy em đi ngủ đây, anh cũng đi ngủ đi nhé.
Mộ Dung Hãn chặn cửa lại khi cô ấy đang khép cửa rồi nói:
– Lý Nhược Hy, anh đang rất nghiêm túc, em có chuyện gì thì cứ nói với anh.
Lý Nhược Hy vẫn cứ lắc đầu, bây giờ họ không nhìn thấy biểu cảm của nhau nên Lý Nhược Hy lại rơi vào trầm tư, cô ấy cuối cùng cũng trấn tĩnh lại rồi mỉm cười một cách an tâm với Dung Hãn rồi trả lời:
– Không có gì đâu mà.
Nói xong thì sau khi Mộ Dung Hãn buông tay, Lý Nhược Hy lập tức đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng được đóng lại dường như nó cũng tương tự như khoảng cách của hai người họ vậy, chỉ sợ rằng mối quan hệ hôn nhân của Nhược Hy và Dung Hãn sẽ mãi câu nệ như vậy.
Mộ Dung Hãn đứng đó vài giây rồi sau đó lại quyết định trở về phòng sách, dòng thời gian vẫn tuần tự như không có sự thay đổi gì như vậy chỉ có con người là biến đổi mà thôi.
Vì hôm qua bọn họ không có thời gian nói chuyện với nhau nên Mộ Dung Hãn cũng chưa kịp nói về chuyến công tác dài hạn của mình với Lý Nhược Hy, anh có chuyến bay từ sớm nên đã viết lại giấy rồi gắn lên lồng bàn, trước khi đi anh cũng vào phòng của cô rồi nhìn cô ấy một lần.
– Tạm biệt.
Khi Lý Nhược Hy tỉnh dậy thì phát hiện ra anh ấy đã chuẩn bị đồ ăn cho cô thậm chí còn viết giấy nhớ cho cô nữa: “Nhược Hy, anh có chuyến công tác ở Paris nên sẽ vắng nhà khoảng hai tuần, bữa sáng anh đã chuẩn bị nhưng em nhớ hâm nóng đã nhé. Chúc một buổi sáng tốt lành.”
Cô chỉ biết mỉm cười rồi buột miệng nói:
– Hừm, lại công tác à, anh ấy đúng là người rất bận rộn nhưng vẫn quan tâm đến mình như vậy.
Lúc này cô nhìn vào bữa sáng thịnh soạn trên bàn thì lại cảm thấy hổ thẹn hơn, dù cô có khúc mắc nhưng cũng không nên vì thế mà giữ khoảng cách, dù sao họ cũng sẽ sống như vậy cả đời. Nếu không thể tiến xa hơn thì ít nhất cũng phải là bạn đồng hành đến cuối đời.
Bỗng nhiên Nhược Hy tự vỗ vào hai má mình một cái rồi đi hâm nóng thức ăn.
Một ngày mới lại bắt đầu, khi cô đang tập nhảy thì nhận được cuộc gọi từ Mộ Dung Hãn.
– Nhược Hy, em đang làm gì vậy?
Lý Nhược Hy cảm thấy rất hạnh phúc vì anh ấy đã gọi điện cho cô, bọn họ hệt như những cặp vợ chồng mới cưới, xa nhau một chút là đã muốn gọi điện hỏi thăm rồi. Cô mỉm cười rồi trả lời:
– Em đang tập nhảy.
Mộ Dung Hãn đang ngồi trong căn phòng bao lớn để bàn chuyện làm ăn, trong khi đợi đối tác đến thì anh chủ động gọi điện cho cô vợ nhỏ của mình một chút. Sau khi nghe thấy đáp án từ cô ấy thì anh lại dặn dò tiếp:
– Đừng để mình vất vả quá nhé, nhớ chăm sóc bản thân, anh đi công tác Paris hai tuần nên sẽ không quan tâm em như ở nhà được.
Lý Nhược Hy nghe thấy vậy thì vui vẻ trong lòng, anh ấy quan tâm cô như vậy mà cô còn bày đặt giận dỗi, né tránh, có lẽ đó chỉ là hiểu nhầm thì sao.
Nhưng ngay sau đó thì có tiếng của phụ nữ truyền vào điện thoại:
– Dung Hãn, em nhớ anh quá, tối nay chúng ta có thể ở chung chứ?
Lý Nhược Hy nghe thấy giọng nói phụ nữ truyền đến, cô ấy dường như không phải là người nước ngoài vì cô ấy nói tiếng mẹ đẻ của bọn họ. Vậy mối quan hệ của anh ấy với cô gái kia là gì? Chỉ đơn giản là đối tác, người đồng hành hay là còn xa hơn như thế?
– Ừm, vậy thế nhé.
Bỗng nhiên suy nghĩ của Lý Nhược Hy ngày một tiêu cực hơn, cô vội vàng tắt máy sau khi nghe thấy câu trả lời của Mộ Dung Hãn.
Bây giờ tâm trạng của Lý Nhược Hy rất tệ, cô bật nhạc thật lớn ở trong phòng tập rồi dùng hết lực để tập luyện, tuyệt đối không để cho bản thân mình được nghỉ ngơi một lúc nào.
Ở bên trong phòng bao, Mộ Dung Hãn vui vẻ bàn chuyện với cô gái kia.
– Chiến dịch lần này sẽ do bên anh đầu tư nên em có thể yên tâm, nhãn hiệu của em cũng sẽ được quảng bá rộng rãi bởi những nghệ sĩ hàng đầu của An Mỗ. Em hài lòng chứ?
Cô gái kia ngồi đối diện với anh, cô ta nhìn anh chằm chằm với ánh mắt si mê, chẳng nghĩ ngợi gì mà lập tức đồng ý.
– Được.
Vốn lần này, bọn họ hẹn nhau để bàn kỹ hơn về các mẫu thiết kế và chiến lược quảng bá. Vì tất cả mẫu thiết kế trang phục cũng như kịch bản chương trình tạp kỹ cũng phải lên tương đối kỹ càng nên tốn khá nhiều thời gian.
Bọn họ đã họp suốt mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa quyết định được chiến lược chính nên phải lùi thêm sang ngày hôm sau.