Trần Hiểu Minh hẹn Lý Nhược Hy ra gặp mặt nhưng lại bị từ chối, hắn ta kiên trì gọi điện cho cô. Cuối cùng Lý Nhược Hy cũng nhấc máy.
– Nhược Hy, là ta… ta có lỗi với con.
Lý Nhược Hy cũng phần nào đoán ra được rằng ông ta đã biết chuyện nhưng cô chẳng muốn để tâm nên thờ ơ.
– Nếu không còn gì để nói thì tôi cúp máy.
Trần Hiểu Minh vội vàng nói thêm:
– Ta biết con hận ta, sau khi suy nghĩ kỹ thì ta sẽ đi tự thú.
Có lẽ ông ta sợ cô lo lắng nên giải thích:
– Ta sẽ không làm gì để con bị ảnh hưởng đâu, bây giờ Mộ gia sẽ quan tâm con nên ta cũng yên tâm hơn rồi.
Lý Nhược Hy vẫn chẳng để ý tới những gì ông ấy nói, vì một người đểu cáng lại vô tâm như ông ta thì không xứng đáng được tha thứ. Tội lỗi của ông ta vĩnh viễn sẽ không rửa sạch được.
Lý Nhược Hy điềm tĩnh nói:
– Tôi không cần ông phải làm gì cho tôi cả, huống chi tôi không hổ thẹn với đời. Nếu không còn gì thì tôi cúp máy đây.
Ông ta lại hấp tấp:
– Khoan đã, ta xin lỗi con rất nhiều và cũng muốn chúc phúc cho con.
Câu nói ấy chưa nói hết ra thì đã bị cúp máy, Lý Nhược Hy không phải vì hết kiên nhẫn nghe hắn nói mà là do cô gồng mình không nổi. Cô sợ, cô rất sợ mình sẽ lại yếu đuối.
Mộ Dung Hãn ngồi bên cạnh cô mà an ủi:
– Không sao đâu, tất cả đều qua rồi. Hắn ta cũng biết lỗi rồi.
Lý Nhược Hy buồn bã, cô xoa xoa mặt mình để thêm tỉnh táo nhưng tâm trạng không tốt lên được chút nào cả.
Trần Hiểu Minh đang ngồi ở trạm xe buýt, ông ta chưa bao giờ ngồi lại chỗ này kể từ hai mươi năm về trước. Từ lúc chia tay với Lý Huệ Trân thì cuộc sống của ông ta toàn màu hồng nhưng lại không tìm lại được những năm tháng bình yên kia nữa rồi.
Bây giờ nghĩ lại thì cũng thật hối tiếc, bản thân Trần Hiểu Minh làm nhiều việc trái với đạo đức như vậy nên có đáng để tha thứ hay không?
***
Buổi sáng hôm sau, trên khắp các báo đài, tập san giải trí và kẻ cả kênh thời sự đều lên án hành vi của Trần Hiểu Minh. Ngay trong một buổi sáng thì tập đoàn Minh Minh rớt giá thảm hại, Mộ Dung Hãn cũng nhân cơ hội này mà sáp nhập với giá rẻ chưa từng thấy.
Nghệ sĩ của Minh Minh đều xoay xở không kịp nhưng khi biết tin được An Mỗ sáp nhập thì lại coi Mộ Dung Hãn như là thánh sống vậy.
“Trần Hiểu Minh đi đến đồn cảnh sát tự thú vì có hành vi quan hệ bất chính với nhiều nữ nghệ sĩ” lập tức lên No.1 hot search.
Lý Nhược Hy cũng đang đọc tin, cô chỉ lướt nhìn tiêu đề rồi thôi.
Nhưng sau đó, toàn giới giải trí bị chấn động vì tin tức liên quan đến Hạ Khánh Liên, bây giờ lại có tin tức rằng ngay cả Hạ Khánh Liên cũng là người từng được Trần Hiểu Minh nâng đỡ đã gây sốc.
Mộ Dung Hãn đang ngồi trong phòng làm việc, Hoàng Thi Nhâm liền chạy tới rồi báo cáo tình hình.
– Mộ tổng, công ty chúng ta bị ảnh hưởng không ít vì Hạ Khánh Liên, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Mộ Dung Hãn nhíu mày, anh suy nghĩ một lát rồi nói:
– Phát động thông báo, điều tra đi, nếu như là thật thì khai trừ, thế thôi.
Hoàng Thi Nhâm nhíu mày, đây vốn không phải phong cách làm việc trước kia của Mộ Dung Hãn, trước kia cậu ấy chỉ muốn dung hòa thay vì đi theo một hướng, bây giờ liền thay đổi là vì lý do gì?
– Dung Hãn, cậu không suy nghĩ lại hay sao?
Mộ Dung Hãn lắc đầu rồi tiếp tục tập trung vào văn kiện.
Hoàng Thi Nhâm không nhịn được mà nói ra suy nghĩ lòng mình:
– Mộ Dung Hãn, cậu cùng Lý Nhược Hy có quan hệ gì? Tại sao cậu lại luôn làm việc vì cô ta chứ? Chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ mà cũng khiến cậu để ý như vậy sao?
Mộ Dung Hãn đang tập trung làm việc nhưng lại bị mấy câu nói thừa thãi làm phiền nên không nhịn được mà nhìn thẳng Hoàng Thi Nhâm rồi nói:
– Chúng tôi thật sự là quan hệ với nhau đấy, Lý Nhược Hy là vợ của tôi. Chắc chị cũng hiểu rồi chứ?
Hoàng Thi Nhâm không tin vào tai mình nên lập tức sốt sắng hỏi lại:
– Cậu nói dối đúng không? Sao tôi lại không biết gì trong khi làm trợ lý chính cho cậu chứ?
Mộ Dung Hãn đứng hẳn dậy rồi đáp:
– Tôi cho chị ra nước ngoài một tháng vẫn chưa đủ à? Tôi hy vọng chúng ta không đề cập đến vấn đề này nữa, chị đi làm việc của mình đi.
Hoàng Thi Nhâm thầm nghĩ trong lòng, thì ra Mộ Dung Hãn cho cô sang Paris là vì không muốn bị làm phiền. Từ ngày mà có Lý Nhược Hy xuất hiện thì vị trí của cô không còn như trước nữa rồi. Càng nghĩ đến chuyện đó thì cô ta càng tức giận, một người vốn dĩ rất điềm đạm nay lại nổi điên lên với Mộ Dung Hãn.
– Cậu điên rồi, chẳng lẽ cậu không biết tôi yêu cậu như thế nào à? Tôi đã theo cậu mười năm nay rồi đấy. Từ khi cậu không có gì trong tay, đến khi cậu có thể thao túng cả giới giải trí như bây giờ. Vậy mà cậu chỉ mới gặp một cô gái chưa được hai tháng liền yêu điên đảo.
Mộ Dung Hãn đã đoán được từ lâu, tâm ý của chị ấy anh có thể nhận nhưng không thể đáp lại được. Anh chỉ còn cách xoa dịu mà thôi.
– Tôi xin lỗi, tôi chỉ chị là tiền bối, mãi mãi là như vậy mà thôi.
Hoàng Thi Nhâm không nhịn được mà nhìn anh với ánh mắt hận thù, cô ta ngay tức khắc chạy khỏi phòng của anh, trên mặt vẫn còn lấm lem nước mắt.
Từ trước tới ngờ, Mộ Dung Hãn chưa nhìn thấy con người này của Hoàng Thi Nhâm bởi vì anh vẫn luôn nghĩ chị ấy sẽ không bao giờ tỏ lòng mình rõ ràng ra như vậy với anh. Như thế thì họ mới có thể duy trì mối quan hệ này.
Không lâu sau đó, Hoàng Thi Nhâm cầm theo một đơn xin nghỉ việc, có lẽ chị ấy đã chuẩn bị từ lâu, vết bút cũng đã hơi mờ.
– Cậu hãy chấp thuận đi.
Mộ Dung Hãn rất dứt khoát:
– Được.
Khi chị ấy rời đi, khi cánh cửa đóng lại thì tất cả có lẽ đều kết thúc rồi. Như vậy cũng tốt.