Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 93: Người đau khổ nhất



– Người tôi yêu là Bế Niên Hạ, mong anh thành toàn cho chúng tôi. Hơn nữa, chẳng phải từ đầu anh đã sắp xếp cho Bế Niên Hạ cố tình tiếp cận tôi rồi sao?

Mộ Dung Hãn không nghĩ rằng cô ấy lại biết chuyện này nên mới thanh minh.

– Lúc đó là vì anh sợ,…

Câu nói còn chưa dứt thì Lý Nhược Hy nói thêm:

– Đứa bé chắc chắn là con của anh, anh có thể kiểm tra ADN. Tôi sẽ không đổ vỏ cho anh đâu, anh yên tâm. Chỉ mong sau này, anh hãy yêu thương nó thật tốt.

Mộ Dung Hãn tạm thời không thể chấp nhận được nên đã đứng dậy rời đi.

– Chắc là anh nghe nhầm thôi, lát nữa anh tới tìm em sau, em nghỉ ngơi đi.

Bọn họ cứ thế mà cách xa nhau, Lý Nhược Hy không níu kéo, Mộ Dung Hãn lại không đủ can đảm để nghe tiếp nên quyết định rời đi.

Khi ra ngoài, Bế Niên Hạ vẫn đợi ở đó. Anh ta chỉ quan sát biểu cảm thất thần của Mộ Dung Hãn thật thảm hại rồi lại thu hồi suy nghĩ đó lại. Bế Niên Hạ cũng vào chỗ Lý Nhược Hy thì cô ấy liền nói:

– Em muốn nghỉ ngơi.

– Được.

Bế Niên Hạ lại đi ra, đúng là trong mối quan hệ của họ, anh không thể chen chân vào được. Cho dù họ có bất hạnh, đau khổ như hiện tại thì anh cũng chỉ là công cụ mà thôi, anh vẫn không tài nào chiếm được tình cảm của Lý Nhược Hy được.

Bên trong chỉ còn một mình Lý Nhược Hy, cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ cô đơn này của bản thân.

– Mày thật tồi tệ, Nhược Hy à. Bà ơi, con phải làm sao đây?

***

Ngày hôm sau, Lý Nhược Hy đã khỏe hơn, vì muốn cho Mộ Dung Hãn biết mà cô cùng với Bế Niên Hạ dàn dựng lên kịch bản yêu đương để cho Mộ Dung Hãn từ bỏ.

Nhưng có vẻ như anh ấy còn quyết tâm để thuyết phục cô trở về bên mình nhiều hơn trước. Mặc kệ Bế Niên Hạ đang ở cạnh cô, Mộ Dung Hãn chạy đến giúp cô thu gom chăn mền:

– Để anh giúp em.

Lý Nhược Hy nhàn nhạt đáp:

– Không cần đâu.

Nhưng mặc dù là Lý Nhược Hy kêu không cần thì Mộ Dung Hãn vẫn rất nhiệt tình ôm một đống chăn mền từ trên dây phơi xuống, sau đó lại đẩy cho Bế Niên Hạ.

– Cậu mang vào đi.

Bế Niên Hạ không dám chống lại nhưng Lý Nhược Hy thì lại buồn bực.

– Tại sao anh kêu giúp mà lại đẩy cho Bế Niên Hạ.

Đúng vậy, anh làm vậy là muốn có thời gian riêng với Lý Nhược Hy nhiều hơn mà thôi. Anh vẫn chẳng quan tâm mà nhìn cô chằm chằm, sau đó nắm tay cô rồi nói:

– Em gầy đi nhiều rồi, ăn uống phải điều độ mới tốt cho em bé được chứ?

Lý Nhược Hy cố gắng giãy giụa như thế nào thì cũng đều không thoát được khỏi bàn tay to lớn kia.

– Anh buông tôi ra đi.

Mộ Dung Hãn vẫn không chịu buông, thậm chí anh còn ôm cô thật chặt, Lý Nhược Hy dần dần cũng không kháng cự nữa.

Bế Niên Hạ ở trong nhà, anh biết họ đang âu yếm nên không muốn làm phiền. Bỗng dưng có một tờ giấy bị rơi ra từ balo của ai đó, anh tốt bụng đi đến rồi nhặt lên, tình cờ chữ mà anh nhìn thấy lại là tên của Lý Nhược Hy, vì thế mà Bế Niên Hạ bắt đầu tò mò.

Anh mở nó rồi đọc thì phát hiện đây chính là giấy chẩn đoán của cô ấy, ở đó có ghi Lý Nhược Hy bị mắc bệnh ung thư tuyến giáp giai đoạn đầu. Bế Niên Hạ bất ngờ đến mức không nói lên lời, anh đành bỏ giấy lại chỗ cũ cũng không quên chụp một bức ảnh lại, có lẽ anh cần phải nói cho Mộ Dung Hãn chuyện này.

Sau khi ra ngoài, Bế Niên Hạ vẫn thấy Mộ Dung Hãn đang trêu chọc Lý Nhược Hy, thậm chí anh ấy còn hôn lên má của cô ấy.

Trong lòng Bế Niên Hạ xảy ra mâu thuẫn, anh cũng không biết bản thân nên làm gì nữa.

Bế Niên Hạ lặng lẽ rời đi.

Sau khi ăn tối xong thì Bế Niên Hạ đi tới phòng của Mộ Dung Hãn, anh đấm thật mạnh vào mặt của Mộ Dung Hãn hai lần, đây là lần đầu tiên mà anh dám ra tay đánh sếp của mình như vậy.

– Đây là cú đấm tôi thay Nhược Hy đánh anh, còn đây là cú đấm tôi trả lại cho anh vào ngày hôm qua.

– Cậu bị điên à?

Mộ Dung Hãn không nhịn được, anh cũng định đánh lại Bế Niên Hạ thì anh nghe thấy câu nói của Bế Niên Hạ.

– Mộ tổng, anh không biết Lý Nhược Hy bị ung thư tuyến giáp đúng không?

Mộ Dung Hãn không tin vào lời của Bế Niên Hạ nói nên đã trực tiếp đánh trả.

– Cậu nói luyên thuyên cái gì đấy?

Mộ Dung Hãn đang ngồi lên người của Bế Niên Hạ mà ra tay không thương tiếc, anh nắm chặt cổ áo của anh ta rồi bắt đầu tra hỏi:

– Cậu ăn gan hùm rồi hay sao mà dám đánh tôi, thậm chí còn bịa chuyện nữa.

Bế Niên Hạ không phản bác lại, anh chỉ lấy điện thoại trong túi quần của mình, chậm rãi mở bộ sưu tập ảnh rồi đưa anh tấm hình mình chụp được.

Sau khi Mộ Dung Hãn đọc xong, anh không thể tin được nên vẫn còn ngồi trên bụng của Bế Niên Hạ mà thẫn thờ.

Bế Niên Hạ cũng chẳng còn sức nhưng vì Mộ Dung Hãn quá nặng nên mới nói:

– Mộ tổng, anh đứng dậy đi, tôi không chịu được nữa rồi.

Mộ Dung Hãn vừa cao lại vừa nặng nên Bế Niên Hạ đương nhiên là không nhịn được, mặc dù anh ta cũng chẳng thua kém gì Mộ Dung Hãn nhưng cũng không nên duy trì tư thế này.

Cả hai người đều bị thương, miệng cũng bị rỉ máu. Nhưng trong lòng của Mộ Dung Hãn còn đau hơn cắt.

Thì ra lý do mà Lý Nhược Hy rời đi, lý do cô nói cô yêu Bế Niên Hạ, tất cả chỉ là để lừa dối anh, cô không muốn anh biết chuyện này.

Anh tạm thời đi gọi điện cho bác sĩ riêng của mình.

– Bác sĩ. Nếu như phụ nữ đang mang thai mà bị ung thư tuyến giáp thì sẽ xảy ra sao?

Bác sĩ đáp:

– Còn tuỳ là giai đoạn nào.

Mộ Dung Hãn cầm điện thoại của Bế Niên Hạ trong tay, anh đọc kỹ lại rồi trả lời:

– Giai đoạn đầu.

Bác sĩ ấy liền phản hồi:

– Điều trị càng sớm càng tốt, có thể tiến hành phẫu thuật, theo dõi sát sao thì sẽ bảo toàn được cho cả mẹ và bé.

Sau khi cúp máy thì Mộ Dung Hãn định tìm đến Lý Nhược Hy thì bị Bế Niên Hạ cản lại:

– Mộ tổng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.