Loáng cái đã đến ngày cuối cùng của tháng 12, buổi sáng mọi người thức dậy muộn, còn đang mơ mơ màng màng chưa kịp ăn sáng thì nghe Nguyên Triệt dõng dạc tuyên bố: “Trưa nay chúng ta đi Sydney, tối xem pháo bông đón giao thừa!”
Tin tức sét đánh khiến cho người ta có chút không thông. Hôm qua không phải vẫn còn vui vẻ bàn bạc là tối nay sẽ cùng nhau làm mấy món Việt Nam để đón chào năm mới hay sao, xem ra chỉ cần ngủ một đêm cũng có thể khiến người ta thay đổi ý định ban đầu rồi.
Tuy Ngôn Ngôn rất háo hức muốn đi xem pháo hoa nhưng vẫn kì quái tặng cho Ngọc Lan một ánh mắt khó hiểu. Ngọc Lan thấy vậy cũng chỉ nhún vai, cô cũng không biết sao tự dưng Nguyên Triệt lại có hứng thú ăn chơi dạt dào như vậy nữa.
Nhưng hai cô gái nhanh chóng quẳng mọi thắc mắc ra sau đầu, bởi vì màn trình diễn pháo hoa hoành tráng và độc nhất vô nhị tại cảng Darling ở Sydney, là một trong những nơi có màn bắn pháo hoa chào đón năm mới dài hơi và đặc sắc nhất trên thế giới. Nếu ai chưa từng tận mắt chứng kiến một lần trong đời thì coi như cuộc sống của người đó đã thiếu đi một mảnh ghép, tựa như chơi tranh ghép hình mà tìm mãi vẫn còn thiếu một mẩu nhỏ mới có thể hoàn thành được một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Ngọc Lan và Ngôn Ngôn nối bước nhau chạy nhanh hơn sóc, bà Quyên thấy Ngôn Ngôn chạy thì lớn tiếng bảo cô đi chậm thôi, sau đó ông bà cũng lên lầu chọn mấy bộ quần áo gọn nhẹ cho bản thân. Ngọc Lan thu xếp hành lý cho cô và Nguyên Triệt, đựng tất cả vào một cái túi du lịch rồi khệ nệ khiêng nó xuống tầng trệt.
Nguyên Triệt không ở trong nhà.
Ngọc Lan nghĩ một chút bèn mở cửa đi ra sân trước, vừa đi vừa ngó dáo dác tìm kiếm một hồi mới thấy ở bên hông nhà, có một chiếc xe Van màu trắng đang lui ra khỏi ga-ra. Hôm nay tổng cộng có năm người đi Sydney, chiếc xe này quả thật khá lớn so với sỉ số người tham gia rồi.
Cô đứng nhìn Nguyên Triệt cho xe dừng lại ở trước cửa ga-ra rồi mở cửa bước ra khỏi ghế lái. Ngọc Lan thấy chiếc xe con cóc màu xám bạc bên trong, đảo mắt một cái rồi ướm lời dò hỏi: “Hay là chạy xe nhỏ đi anh.”
Vừa nói hai mắt vừa long lanh tỏa sáng, rõ ràng nói cho người ta biết cô muốn lấy xe mới của mình huênh hoang chạy một vòng.
Nguyên Triệt cũng không vạch trần cô, chỉ nén cười giải thích: “Ba mẹ lớn tuổi rồi ngồi xe nhỏ sẽ không được thoải mái.” Hắn vừa nói vừa đưa ngón cái chỉ ngược ra sau bả vai, hướng chiếc Van Toyota ở sau lưng, “Xe này hai ghế ở hàng đầu có chức năng masage rất tiện lợi. Sau khi đi Sydney về, em tham gia thi bằng lý thuyết lái xe rồi anh hướng dẫn em thực hành. Lúc đố em muốn chạy đi đâu cũng được.”
Ngọc Lan cũng không phải người không phân biệt phải trái, cô nghe xong thì gật gù đáp ứng. Từ lúc trở về từ Adelaide, mỗi ngày cô vẫn chuyên cần vào mạng trả lời câu hỏi trắc nghiệm, thành tích cho đến hiện giờ là 41/42 câu, nếu thật sự đi thi thử cũng sẽ chắc ăn lấy được bằng lý thuyết. Chỉ là cuối tháng 12 có quá nhiều sự việc để quan tâm, nào là mất việc, dọn qua nhà Nguyên Triệt, rồi đến tiệc đính hôn…. nên cô không có thời gian đi thi thử.
…
Khoảng 11 giờ sáng, năm người ung dung ngồi trên xe Van chạy thẳng một mạch đến thành phố Sydney.
Từ Canberra đến trung tâm thành phố Sydney mất khoảng ba tiếng đồng hồ. Vì là ngày ‘giao thừa’ cho nên mọi người đều đổ xô đến nơi này xem pháo hoa chào đón năm mới. Không cần bàn cãi, trung tâm thành phố xe cộ chật như nêm cối di chuyển chậm rì rì, chỉ có một đoạn đường ngắn từ ngã tư đèn giao thông đến khách sạn mặc dù đèn tín hiệu chuyển đến năm lần nhưng xe của nhà Whaley vẫn chưa thể di chuyển tới trước vạch đường dành cho người đi bộ, chứ đừng nói đên chạy qua khỏi ngã tư. Nghe nói năm nay người ta đã khảo sát rằng: sẽ có hơn một triệu lượt người đến trung tâm thành phố Sydney và những vùng phụ cận để tham gia lễ hội đón chào năm mới.
Vật vã ngồi trong xe nhích từng chút một, đến hơn ba mươi phút sau Nguyên Triệt mới có thể điều khiển xe chạy vào bãi đỗ của khách sạn Shangri-La.
Năm người cùng nhau đi thang máy từ bãi đậu xe dưới hầm lên tầng trệt của khách sạn, thang máy vừa mở cửa đã thấy được đại sảnh rộng lớn khang trang sạch sẽ, dưới sàn lót đá hoa cương bóng loáng. Mọi người đang định đi đến quầy lễ tân nhận phòng thì bất ngờ thấy một bóng dáng cao ráo quen thuộc đã lâu không gặp.
Trên người anh mặc thường phục áo sơ mi trắng quần tây, không thắt cravat, hai nút đầu tiên gần cổ áo cũng để mở, tay áo xắn lên đến khủy tay trông có vẻ ngang tàng. Mái tóc nâu dày hơi gợn sóng đã được cắt tỉa gọn gàng theo trào lưu undercut hiện hành, kết hợp với cách anh ăn vận hôm nay càng tăng thêm mấy phần tùy ý nhưng như vậy lại càng hấp dẫn hớp hồn các cô gái trẻ.
Thomas bắt chéo chân, dáng ngồi thoải mái nghe điện thoại trên ghế sô pha trong khu vực chính sảnh, vừa nhác thấy bóng dáng người nhà bước ra khỏi thang máy thì nhanh nhẹn tắt máy rồi đứng lên, sải vài bước chân thì đã đứng trước mặt mọi người. Dường như ngoài Nguyên Triệt ra, ai cũng chết trân tại chỗ đứng nhìn Thomas. Cuối cùng cũng là bà Quyên tỉnh lại trước, miệng không ngừng càu nhàu: “Tom, con bao nhiêu tuổi rồi còn để cái tóc của đám thanh niên choai choai hả?”
Âm thanh của bà bén nhọn lại vì bực bội mà giọng điệu cũng tăng thêm mấy đề xi ben, làm cho mấy vị khách và lễ tân khách sạn không ngừng nhìn trộm về phía bên này. Thomas cũng không được thoải mái, theo thói quen đưa tay cào cào lên mái tóc vốn đã rất ngắn của mình, bất mãn lên tiếng: “Mẹ cũng nói con lớn rồi, mẹ còn quản mấy việc này làm gì nữa? Hiện tại thời tiết ở Việt Nam rất nóng không cắt tóc sao chịu nổi.”
Bà Quyên mấy máy môi còn định nói tiếp thì bị ông Whaley ngăn lại, nói mấy câu tiếng anh, đại ý nói cả gia đình lâu lâu mới được tụ họp đầy đủ đừng nóng giận nữa.
Từ đầu Nguyên Triệt đã không hứng thú tham gia xem hai mẹ con nhà Whaley cãi nhau, vừa bước ra khỏi thang máy gặp được Thomas là hắn đã quàng vai Ngọc Lan lôi kéo cô đi đến quầy tiếp tân để nhận phòng rồi. Chuyện còn lại để cho Thomas tự giải quyết thôi.
Rốt cuộc ai nấy trở về phòng riêng của mình. Dĩ nhiên cặp đôi Nguyên – Ngọc ở cùng một chỗ. Ông Whaley và Thomas, bà Quyên và Ngôn Ngôn hai người ở một phòng. Vốn khách sạn ở Sydney rất đông khách vào ngày hôm nay, bình thường khách muốn đặt ngày 31 tháng 12 thì đã phải đặt phòng từ tháng giêng hoặc tháng hai rồi. Hôm nay chiếm được tiện nghi chẳng qua là nhờ vào sự quen biết của Thomas với ông chủ người Singapore của tập đoàn Shangri-La.
Không những có phòng tốt, mà còn là loại phòng có cửa sổ hướng về nhà hát hình con sò và cầu cảng Sydney*.
(*Opera house: nhà hát Opera hình con sò, Sydney harbour bridge: cầu cảng Sydney. Đây là hai biểu tượng của Sydney, du khách đến đây nhất định phải chụp hình ở hai nơi này nếu không thì không thể gọi là đã đi Sydney rồi.)
Ngọc lan vừa vào phòng đã hớn hở chạy đến bên cửa sổ bằng kính trong suốt, tì người trên bục cửa chăm chú nhìn ra phong cảnh cảng biển bên ngoài. Nước biển xanh xanh, xung quanh nhà cửa quy hoạch trật tự, lại thấy xa xa là một tòa nhà có hình vỏ sò trắng muốt, ánh nắng ban trưa chiếu rọi xuống từng tầng tầng lớp lớp của vỏ sò càng làm nó trắng đến lóa mắt. Đúng là một biểu tượng thật đẹp, giống như là một viên ngọc sáng giữa lòng đại dương, không ngừng lan tỏa vẻ xinh xắn quyến rũ của nó.
Nguyên Triệt cũng đi đếm hơi khom người, chống hai bàn tay lên bục cửa sổ giam Ngọc Lan ở trong lòng, còn khẽ khàng nói vào tai cô: “Em vào phòng tắm xem một chút đi, buổi tối có thể vừa ngâm nước ấm đầy xà phồng vừa ngắm pháo hoa nữa, thích không?”
Cô bật đứng thẳng dậy, xoay người một trăm tám mươi độ. Nguyên Triệt cũng nương theo hành động của cô đứng thẳng lưng, cúi đầu nhìn cô cười mỉm một cái. Đôi mắt hắn có giác mạc màu nâu nhạt ánh lên tia sáng nhẹ, nụ cười nhẹ kèm theo cái đồng điếu ẩn hiện kia, tất cả đều được ánh nắng ngọt ngào của thành phố cảng rót vào bên cửa sổ soi rọi một lượt, khiến người đối diện có chút lóa mắt càng muốn hãm sâu vào trong đó.
Ngọc Lan có cảm giác máu trong người đều rần rần chạy lên hai gò má, ngay cả bàn tay đang đẩy lồng ngực hắn cũng không có mấy sức lực, chỉ có thể nói nhỏ: “Vô lại!”, sau đó chạy ra cửa chính kèm theo lời nhắn: “Em đi tìm mẹ và Ngôn Ngôn”. Lúc vội vàng đi ngang phòng tắm cũng nhịn không được liếc mắt thật nhanh vào bên trong một cái.
Nguyên Triệt khoanh tay đứng bên bệ cửa sổ, hơi cười khẽ. Xem ra ngày hôm nay không cần chen chúc đi đâu cho đông đúc, cứ ở tại khách sạn thư giãn tròn một ngày đêm là được. Chuyện được nhờ vả hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại nên nghỉ ngơi cho tốt rồi.
Bên phòng của bà Quyên và Ngôn Ngôn cũng sắp xếp y như phòng của Ngọc Lan và Nguyên Triệt, cửa sổ cũng nhìn ra nhà hát Opera. Lúc Ngọc Lan bước vào thì phòng không khóa cửa, Ngôn Ngôn đang đứng chôn chân tại cửa sổ nhìn ra quang cảnh bên ngoài. Bà Quyên thì vừa gọt trái cây được phục vụ miễn phí vừa cằn nhằn Thomas.
“Nó thật khiến người khác không bớt lo, ai đời từ Việt Nam chạy qua Úc chỉ để xem pháo bông thôi chứ, còn ở không đến 24 tiếng nữa. Cái thằng này lúc nào cũng làm bác tức chết mà…!”
Ngọc Lan nghe sơ qua cũng hiểu được đại khái câu chuyện, tức thì sà đến ghế sô pha ngồi xuống kế bên bà, hai bàn tay đặt lên vai bà vừa ôm vừa dụ ngọt: “Mẹ đừng giận… chắc thầy Thomas nhớ nhà, muốn tranh thủ về gặp mọi người thôi…” Vừa nói vừa trao một cái ánh mắt cho bà Quyên, ánh mắt kia lại như có như không đảo về phía Ngôn Ngôn.
Bà Quyên tạm dừng tay gọt trái cây, nhìn qua Ngọc Lan với vẻ thấu hiểu, sau đó vẻ mặt thay đổi từ buồn bực sang vui tươi chỉ trong chớp mắt, còn luôn miệng khen cô con dâu tương lai: “Mẹ già nên hồ đồ rồi…”
Ngọc Lan và bà hiểu ý nhau cũng không nói về vấn đề này nữa mà chuyển sang chuyện lễ hội tối nay có tiết mục gì, ăn tối ở đâu,…. Ngôn Ngôn nghe đến cuộc vui đêm nay lập tức lấy lại tinh thần, thôi không nhìn nhà hát con sò nữa mà đến bên sô pha ngồi xuống tham gia náo nhiệt với hội mẹ chồng nàng dâu.
Ba người đàn ông bên kia không để lỡ thời gian cùng nhau đi đến Blu bar nằm trên tầng 36, vừa uống chút rượu vừa ngắm cảnh thành phố từ trên cao xuống.
Bàn được đặt sẵn từ trước ở gần cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài có thể thấy một phần đường phố rộn rịp ô tô chạy như mắc cữi trên trục đường chính gồm tám làn đường, mỗi chiều lên xuống đều có bốn làn xe. Ở phía xa, còn thấy được những ốc đảo nhỏ trên biển gần bến tàu Circular, trên mặt nước xanh sẫm còn có rất nhiều du thuyền, taxi biển, tàu du lịch và phà công cộng đang rẽ sóng băng băng chạy về phía trước, để lại phía sau lưng chúng một vệt bọt biển màu trắng ngưng tụ trên mặt nước không lâu rồi dần dần hòa mình vào đại dương mênh mông sâu thẳm.
Thomas nhìn cảnh bên ngoài đến xuất thần, sau đó mới nghe loáng thoáng ông Whaley hỏi gì đó, cũng không nghe rõ nội dung câu hỏi. Anh luống cuống cầm ly thủy tinh chân cao sóng sánh chất nước màu đỏ bên trong, một hơi uống cạn.
Nguyên Triệt cầm chai PF Yangarra thuộc dòng Shiraz lên, rót thêm một ly cho em trai, cất giọng đều đều êm tai nói: “Ba hỏi chú có ở Việt Nam tham dự tiệc đính hôn của anh hay không?”
“Có chứ, tất nhiên là có.” Thomas buộc miệng nói tiếng việt, rồi ngớ người một lát mới quay qua ông Whaley phiên dịch lại ý tứ của mình. Sau đó, anh lại hớp thêm một ngụm rượu vang, bình tĩnh bàn luận về kĩ thuật đánh golf của ông Whaley.
Nguyên Triệt không để ý đến nữa, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ngọc Lan, bảo cô đưa mẹ và Ngôn Ngôn đến Blu bar hội họp.
Khoảng hai mươi phút sau, ba người phụ nữ mới thong dong đi đến quầy bar. Trên người họ vẫn mặc quần áo thường ngày, tuy không sang trọng quyến rũ nhưng vẫn tính là lịch thiệp tao nhã, bọn họ vừa bước vào thì thu hút không ít ánh nhìn của đàn ông tại nơi này.
Nguyên Triệt vừa thấy họ bước vào thì đưa tay ngoắc bọn họ đi về phía bàn đặt sẵn. Quán bar hôm nay khá đông đúc, địa điểm cũng không quá rộng rãi, đi tới đi lui cũng không tránh khỏi va quẹt cùng người khác. Đợi Ngọc Lan đi tới, Nguyên Triệt nhường chỗ cho cô ngồi sát cửa sổ, hắn nhích qua một ghế ngồi kế bên cô, sau đó tới bà Quyên, Ngôn Ngôn, Thomas và ông Whaley ngồi sát cửa sổ đối diện với Ngọc Lan.
Nguyên Triệt đưa cho Ngọc Lan một danh sách tên các loại thức uống, bảo cô chọn một thứ. Bà Quyên ngồi cách xa dịu vợi cũng được ông Whaley quan tâm săn sóc. Chỉ có Ngôn Ngôn ngồi im trên ghế dựa, nhìn ra trời xanh nước biếc bên ngoài, cũng không có ý định gọi nước uống hay nói chuyện với ai.
“Không được gọi cocktail, giờ còn sớm em mà say là không xem pháo hoa được.” Bá đạo mà lại quan tâm che chở, Ngôn Ngôn nghĩ nếu mình nghe được lời nói này từ miệng người kia, không biết cô sẽ vui vẻ đến chừng nào.
Tuy Ngọc Lan cũng không định uống rượu nhưng vẫn vờ nhăn mày chu mỏ nói: “Rủ đi bar lại không cho uống rượu chắc trên đời này chỉ có mình anh thôi.”
“Uống mocktail đi, xem ra rất khá.” Nguyên Triệt chỉ vào phần nước trái cây pha chế.
Đây là một loại thức uống dành cho những người có cơ thể không thể dung nạp chất cồn, được phối hợp từ các loại nước trái cây đơn thuần hoặc có đôi khi cũng kết hợp nước trái cây và nước ngọt, tạo hình của từng loại cũng đẹp đẽ kiêu sa như một ly cocktail thật sự, thế nhưng nó lại hoàn toàn vô hại đối với người uống.
Ngọc Lan chọn một ly Absolute Mockery sau đó đưa thực đơn cho Ngôn Ngôn, cô nàng nhìn một hồi thì chọn một ly mocktail Outright Fraudulence.
Còn bà Quyên thì gọi một ly champagne thêm vào đó là một ít thức ăn nhẹ để khỏi buồn miệng, tất nhiên sẽ chọn thêm vài món đặc biệt dành cho Ngôn Ngôn, mấy người khác đói thì không sao nhưng phụ nữ có mang thì nhất định không được nhịn ăn.
Mọi người ngồi trò chuyện một lát, thời gian trôi qua thật mau chưa gì đã gần sáu giờ chiều. Mấy người phụ nữ lại lách chách bàn nhau nên ăn tối ở nhà hàng nào, còn chưa kịp lấy điện thoại ra xem chỗ nào nổi tiếng ở Sydney thì đã nghe Thomas lên tiếng: “Đã đặt bàn ở nhà hàng Altitude lúc sáu giờ tối, cũng nằm trên tầng 36 này.”
Anh mất công bay hơn tám tiếng đồng hồ để đến đây, bây giờ lại kêu anh ra ngoài đi dạo, chắc chắn ngày mai sẽ không lết nổi ra sân bay để quay lại Việt Nam làm việc. Dạo gần đây công ty mới mở ở Việt Nam đang trên đà phát triển, mọi người bận đến không kịp thở, khó khăn lắm anh mới tranh thủ nghỉ được hai ngày 31 và 1 Tây để chạy về Úc gặp người kia.
Vậy mà thái độ của cô gái nhỏ lại thế này, xem anh như thù, một cái liếc mắt cũng lười ban phát cho anh.
Thomas thở dài một hơi, trong bụng thầm nghĩ đúng là bụng làm dạ chịu.