Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 61



Gần mười hai giờ khuya, Nguyên Triệt mới nhẹ đánh thức Ngọc Lan.

Sau khi xem xong pháo hoa cô cũng ngủ mê mệt, Nguyên Triệt không đành lòng nên để cô nghỉ ngơi trong chốc lát.

Lúc Ngọc Lan thức dậy kém mười lăm phút là đến nửa đêm cho nên cô lật đật chạy đi thay quần áo và chỉnh trang lại một chút. Khi đến được phòng của ông Whaley và Thomas thì chỉ còn đúng một phút nữa là giao thừa.

Ở ngoài bến cảng người đứng đông nghẹt, có lẽ tiếng người nói chuyện rất ồn ào nhưng trong phòng cách âm tốt nên không nghe được tiếng động gì.

Lúc này, tiếng người đếm ngược vang lên từng chập, từ 10 đếm về 1. Đúng lý trong phòng không thể nghe, nhưng cả một rừng người đếm khí thế lại đồng đều với nhau cho nên mọi người trong khách sạn có thể nghe thấy, không lớn nhưng rõ mồn một.

Thomas đang khui một chai rượu champagne để chúc mừng năm mới.

Khi nút cồn ‘pốc’ một tiếng được mở ra, thời khắc giao mùa cũng đến.

Mấy người trong nhà Whaley liền tuần tự ôm hôn đối phương và nói ‘Happy New Year’.

Thomas cũng ôm hôn và nói chúc mừng năm mới với Ngọc Lan nhưng rất lịch sự đàng hoàng, không có tí tà niệm nào. Nhưng khi anh làm vậy với Ngôn Ngôn, dường như lại cố ý hôn phớt lên môi cô ấy.

Ngôn Ngôn đỏ mặt, đứng yên như trời trồng.

Kể cả khi Nguyên Triệt muốn nói lời chúc năm mới với cô, không biết cô có nghe được hay không. Tuy Nguyên Triệt đã sống ở Úc nhiều năm nhưng lại bị văn hóa từ triều đại trước ảnh hưởng quá lớn, nên không tùy tiện ôm hôn người khác giới nào khác ngoài Ngọc Lan và bà Quyên. Hắn chỉ gật đầu mỉm cười với Ngôn Ngôn một cái.

Nhưng giờ phút này Ngôn Ngôn nào để ý gì khác, tất nhiên càng không nhận ra hành động giữ kẽ của Nguyên Triệt.

Pháo hoa liên tục được bắn lên trời, từ cửa sổ bằng kính trong suốt, có thể thấy pháo hoa được bắn trải dài trên cầu cảng Sydney, hơn nữa mấy chiếc xà lan thật lớn đang đậu trên mặt nước biển cũng có pháo hoa được bắn lên trời.

Màn pháo hoa cực kì hoành tráng, chỉ có hơn chứ không kém so với trận đầu tiên. Đợt đầu bắn lúc 9 giờ kéo dài khoảng tám phút, nghe nói đợt thứ hai này là mười hai phút.

Hoa lửa chiếu sáng cả một góc trời.

Vào những phút cuối cùng, pháo nổ liên tục dọc theo chiều dài của cầu cảng Sydney, những tia lửa màu vàng cam dài cả cây số ào ạt chảy tràn từ trên thành cầu xuống dưới biển giống như là thác nước.

Cảnh đẹp đến muốn nghẹt thở.

Ông bà Whaley, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đứng bên cửa sổ xem đến lặng người.

Thomas cụng ly với Nguyên Triệt một cái, sau khi uống một ngụm mới nghiêm túc nói: “Anh hai, chuyện thanh lý hợp đồng trước thời hạn, đền bù không phải nhỏ. Anh suy nghĩ kĩ chưa?”

Nguyên Triệt gật đầu, nói: “Tốt hơn việc mất thầu ở Thượng Hải.”

Thomas: “Có ý gì?”

Nguyên Triệt: “Người ăn tối với cô ta lúc nãy, anh thấy rất quen mắt. Chú lăn lộn ở thị trường Châu Á bao lâu nay, quen biết không ít giới kinh doanh, sao lại không nhận ra đó là ai?”

Thomas nhíu mày suy nghĩ một lúc, mới không để ý nói: “Chỉ là tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu không mấy danh tiếng, sao lại lọt vào mắt anh hai vậy?”

Nguyên Triệt nhìn em trai, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trả lời: “Đúng là công ty mới lên sàn, nhưng sản phẩm chính họ kinh doanh là gì không lẽ chú không biết. Chú cứ không nghiêm chỉnh như vậy, làm sao anh giao hết cả tập đoàn cho chú?”

Thomas ngửa đầu uống hết ly champagne, suy nghĩ rất lung việc anh hai vừa nói. Đúng là anh quá chủ quan tin tưởng vào lợi thế mình có công ty lớn mà quên mất công ty lớn nhân sự đông, những vị trí chủ chốt trấn giữ công ty giống như mấy quân cờ đắc lực trên bàn cờ tướng, tuy có khả năng tấn công mạnh mẽ nhưng cũng là những quân cờ dễ bị dòm ngó nhất, lại dễ dao động nhất.

Thế mà tên giám đốc công ty ở Thượng Hải kia dám đến Sydney lung lạc nhân viên cao cấp của công ty W2, xem ra muốn cài nội gián cho hắn. Năm sau tổng công ty dự định tạo nên một thị trường rượu độc quyền ở Thượng Hải, xem ra từ bây giờ đám đối thủ đã bắt đầu hành động rồi.

Thomas còn đang lạc trong suy nghĩ của chính mình thì nghe Nguyên Triệt tiếp tục nói: “Chú mau chóng xây dựng nền móng vững chắc cho mình đi, anh sẽ rút vốn bán hết cổ phần, cho chú năm năm có đủ hay không?”

“Bán hết cổ phần? Anh định làm gì?” Thomas ngạc nhiên không giấu được kinh hoàng, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc anh hai rời khỏi tập đoàn, có lẽ dù anh có chức cao vọng trọng thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ như xưa luôn ỷ lại vào anh hai của mình.

Nguyên Triệt nhìn bóng lưng của vị hôn thê bên cửa sổ, ánh sáng pháo hoa chớp tắt hắt lên tóc lên quần áo cô, dịu giọng nói hai chữ: “Về hưu…”

Thomas vừa nghe thiếu chút làm rớt luôn ly rượu xuống đất, cái gì mà về hưu, năm năm nữa anh hai cũng chỉ mới ba mươi lăm thôi mà!

Xem hết màn pháo hoa đặc sắc, hai người già đột nhiên phấn chấn tinh thần, lấy áo khoát mặc lên người nói muốn đi dạo ôn chút chuyện xưa. Nói đến như vậy, ai lại mặt dày đi theo làm đèn pha cản trở chứ.

Cho nên bốn người trẻ ở lại phòng uống champagne và tán gẫu một lúc, đến hơn mười hai giờ rưỡi thì Ngọc Lan đã kín đáo ngáp mấy cái, Nguyên Triệt thấy vậy lên tiếng nói hai người bọn họ về ngủ trước. Sau đó không đợi Ngôn Ngôn và Thomas đáp lại đã vừa ôm vừa kéo Ngọc Lan rời khỏi.

Không khí trong phòng bỗng có chút ngượng ngùng, hoặc giả chỉ có một mình Ngôn Ngôn nghĩ vậy mà thôi.

“Thích quà tôi tặng cho em không?” Đột nhiên Thomas hỏi như vậy.

Ngôn Ngôn ngẩn ra một lát mới biết anh hỏi cái gì, không nhắc thì thôi vừa nhắc thì tính khí tiểu thư liền trỗi dậy, khinh thường nói: “Không ngờ món quà tổng giám đốc của W2 tặng lại khiến cho người ra bất ngờ như vậy.”

“Sao hả, không thích? Không phải phụ nữ mang thai nào cũng than vãn bàn chân hay bị chuột rút sao? Tặng bồn massage ngâm chân còn không chịu?”

Trán của Ngôn Ngôn giật giật mấy cái liền, uổng công cô còn tưởng anh tặng quà gì thật to, còn muốn giấu mọi người lén mở một mình, cũng may là không mở trước mặt mọi người nếu không chắc sẽ bị cười chết, nghĩ vậy cô nén giận nói: “Bị chuột rút là do cơ thể thiếu muối, cái này cũng phải nói cho thầy biết sao?”

“Vậy em thích cái gì, không nói làm sao tôi biết được?”

Trong bụng Ngôn Ngôn còn tức giận chuyện gặp gỡ mỹ nhân tại bàn ăn tối còn chưa phát tiết được, nay lại bị bộ dáng cà lơ phất phơ làm cho lửa giận càng cháy càng hăng, nhịn không được quát to: “Thích cái đầu thầy!”

“À… thì ra em thích tôi?” Thomas quệt cằm, cười đến ánh mắt cũng cong cong.

Thomas nói xong thì bước đến sát người Ngôn Ngôn, từ dạo biết mình có thai đến nay cô không mang giày cao gót nữa, tuy bản thân cô cao đến một mét bảy, đứng giữa một đám bạn vẫn thường xuyên được ví như hạc trong bầy gà, nhưng ở trước mặt Thomas vẫn là kém hơn hẳn một cái đầu. Anh cao khoảng một mét tám mươi lăm, chiều cao rất bình thường của người Úc, cho nên Ngôn Ngôn chỉ đứng gần đến vai của anh. Khác biệt như vậy khiến cho người thấp hơn có cảm giác bị uy hiếp.

Ngôn Ngôn vẫn cứng miệng nói: “Thì ra thầy thích bẻ cong sự thật như vậy?”

Thomas không mấy để ý, cũng chả muốn đấu võ mồm với cô nữa, anh lớn hơn cô nhiều tuổi, mấy cái trò tuổi teen này anh cũng không quá hào hứng. Anh lại rót cho mình nửa ly champagne, uống một ngụm chất rượu có gas lạnh lẽo vào miệng, nhìn chằm chằm cô sau đó hỏi: “Nghe nói em định theo ba mẹ về Việt Nam dự lễ đính hôn của anh hai và Michelle? Suy nghĩ kĩ chưa?”

“Tôi theo bác gái ở bên đó, không về nhà ba mẹ.” Ngôn Ngôn cũng không biết sao anh lại chuyển đề tài nhanh như vậy, chỉ có thể máy móc đáp lại.

“Ừ… Nếu em muốn về nhà ba mẹ ruột cũng không phải là không thể. Dù sao cũng không nhìn ra cái gì.” Anh nói xong mắt còn hướng về bụng của Ngôn Ngôn nhìn tới nhìn lui một hồi.

Ngôn Ngôn khẽ động lòng, dù sao cũng là cô gái nhỏ tâm tư suy nghĩ cũng không được già dặn, dĩ nhiên mỗi khi về Việt nam là muốn chạy như bay về nhà nhõng nhẽo với ba với mẹ.

Ngôn Ngôn cắn môi chau mày suy nghĩ, bộ dáng tập trung tinh thần rất tự nhiên quyến rũ người khác, làm cho đối phương hận không thể ôm cô vào lòng mà thân thiết.

Đương nhiên Thomas cũng không ngoại lệ, một thiếu gia phong lưu vang danh một cõi thấy mỹ nhân trước mắt còn không chút động lòng thì không phải là anh nữa rồi.

Lúc đang chìm trong ảo mộng được về gặp ba mẹ bỗng có người đến bên cạnh ôm xiết mình vào lòng, Ngôn Ngôn mới chợt dứt ra khỏi đoạn suy nghĩ của mình, càng không ngờ tới hành động của Thomas có bao nhiêu táo bạo. Cô nhanh chóng đỏ mặt, nhưng rất nhanh lại cảm giác được cái gì chĩa vào ở phía sau, gương mặt lập tức chuyển thành màu đen, nhấn giọng nói: “Thầy có bệnh hả, phụ nữ mang thai cũng không tha?”

“Ba tháng rồi nhẹ nhàng chút sẽ không sao. Không phải lúc nãy em ăn hào sao? Để tôi chịu thiệt một chút giúp đỡ cho em giải tỏa cảm xúc.”

“Biến thái…”

“Không chịu tôi đi tìm người khác à…”

“Thầy dám đi tôi dám không cho con kêu thầy bằng ba.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.