“Ta hết cách rồi, con là con gái của Bạch gia ta, bây giờ Bạch thị gặp nguy con phải giúp ba vực lại, hiểu không”
Dứt lời Bạch Chấn Hưng cũng cất bước rời đi.
Bạch Ngọc Châu lại nhìn bà Vương òa lên khóc: “Mẹ, mẹ làm gì đó đi, con sắp bị ba bán rồi”
“Con ngoan, mẹ cảm thấy con gả cho Vũ Chính không có gì không tốt, ăn sung mặc sướng lại còn là phu nhân chủ tịch, tốt biết bao, còn có ông ta cũng sắp chết rồi, sau này tài sản nhà họ Vũ còn không phải thuộc về con sao?”
Bà Vương không khỏi khuyên nhủ.
“Không, con không cần, con muốn gả cho người con yêu thôi, nếu mẹ không nghĩ cách con thà chết cũng không gả cho lão già xấu xí đó”
Bạch Ngọc Châu khóc vang cả căn biệt thị khiến bà Vương cũng không có cách nào khuyên giải.
Hôm nay tập đoàn Dương thị chính thức bị chuyển nhượng cho Hạng thị, chiếc xe Bugatti màu đen sáng bóng của Hạng Ngạo đã đến trước cổng tập đoàn Dương thị từ lúc chín giờ.
Sự xuất hiện của ông ta thu hút không biết bao nhiêu ống kính, lại bao nhiêu cầu hỏi được đặt ra nhưng chưa ai đến được gần ông ta thì hai hàng bảo vệ đã làm rào chắn hai bên không cho đám phóng viên đến gần Hạng Ngạo nửa bước.
Dương Tử Hiên nghe người dưới thông báo đã sớm đi ra tiếp đón nhìn thấy ông ta liền ra chào hỏi: “Chủ tịch Hạng, mừng ông đến, mời theo tôi.”
Hạng Ngạo cùng Dương Tử Hiên đi song song với nhau lên đến phòng hội nghị, trong phòng những người cần có mặt đều đã đến đầy đủ, bao gồm các tờ báo uy tín mà Dương Tử Hiên đã mời đến.
Đám người bên trong thấy hai nhân vật chính đã bước vào thì vội vàng đứng dậy đồng thời hô to: “Chủ tịch, chủ tịch Hạng.”
Ở đây đa số đều là người của Dương Tử Hiên nên không có lời dị nghị nào cho việc Dương thị bị chuyển tên, chỉ có một vài người cũ muốn lên tiếng phản đối lại không có lời nào phản đối, bọn họ liên hệ với ông Dương lại không được cuối cùng đành ngậm ngùi nhìn Dương Tử Hiên bán Dương thị đi.
Khi hai người ngồi vào ghế chủ trì, Dương Tử Hiên mới bắt đầu đứng lên nói vài câu mở màn: “Các vị như tôi đã thông báo lúc trước, hôm nay Dương Tử Hiên tôi chính thức sang nhượng tập đoàn Dương thị cho chủ tịch Hạng, Hạng Ngạo.”
“Xin hỏi Dương tổng, vì sao lại chuyển nhượng Dương thị cho Hạng gia và ông Dương cũng đồng ý điều này sao?”
Hắn vừa dứt lời một phóng biên chớp cơ hội hỏi tới.
“Chuyện này đương nhiên ông nội tôi đã đồng ý, còn vì sao tôi chuyển nhượng tập đoàn Dương thị thì đó là vì trong tương lai tôi không muốn còn Dương thị nữa mà chỉ có Lưu thị”
Dương Tử Hiên dõng dạc nói.
“Lưu, Lưu thị là sao? Xin Dương tổng có thể nói rõ cho chúng tôi biết hay không?”
Một phóng viên khác hỏi.
“Lưu thị chính là công ty mới thành lập của Dương Tử Hiên tôi, trụ sở chính sẽ ở Pháp, khi nào chính thức ra mắt công ty tôi sẽ thông báo với mọi người sau”
Dương Tử Hiên vô cùng đắc ý.
Phòng hội nghị cùng đám phóng viên nghe được lời nói của Dương Tử Hiên lại không khỏi trầm trồ, lại có thêm vài câu hỏi nữa được đặt ra cho hẳn.
Ông Dương ở nhà xem qua truyền hình nghe được những lời nói này của Dương Tử Hiên tức đến muốn suy tim: “Thằng nghịch tử này, nó vậy mà dám làm chuyện này, không được, ta phải đến Dương thị một chuyến”
Ông Dương nói xong toan đứng dậy lại bị trợ lý bên cạnh cản lại: “Ông bình tĩnh trước, cậu Vĩnh đã nói mọi chuyện đã có sắp xếp ông chỉ cần ngôi xem là được.”
“Tôi lại không thể bình tĩnh được, thắng khốn đó”
Ông Dương phẫn nộ đến cực điểm nhưng vẫn ngôi lại chỗ cũ tiếp tục theo dõi tình hình.
Mà lúc này trong căn biệt thự ở ngoại ô phía đông Bạch Ngọc Lan chợt tỉnh dậy trong cơn mê, cô bất giác nhìn sang bên cạnh.
Không có người, mọi thứ đều trống rỗng, không giống như những gì cô cảm nhận, Bạch Ngọc Lan không khỏi thất vọng cụp mắt xuống, đêm qua cô cảm nhận được hơi ấm quen thuộc ôm lấy mình, cũng nghe được giọng nói trầm ấm đưa cô vào giấc ngủ.
Cô nghe rõ cũng cảm nhận rõ ràng đó chính là Tử Sâm nhưng tại sao khi tỉnh dậy tất cả đều không còn? Bạch Ngọc Lan thơ thẩn nhìn vào không trung, cô nhớ anh đến mức tưởng tượng anh luôn bên cạnh mình luôn rồi sao? Tại sao cảm giác lại chân thật như vậy chứ? Nếu đó là mơ cô nguyện không tỉnh lại cứ mãi ở trong hơi ấm của anh.
Bà Lệ đi vào thấy con gái đã tỉnh nhưng lại ngôi ngẩn ngơ bà không khỏi đau lòng gọi cô: “Ngọc Lan.”
Bạch Ngọc Lan mãi chìm trong ưu tư của bản thân khi nghe có người gọi mình mới ngẩng đầu lên, thấy là mẹ mình cô điều chỉnh lại cảm xúc hỏi: “Mẹ, hôm qua con bị làm sao?”