Khi Cố Nam Hương cùng Tư Bắc Thần đến công ty bước vào phòng họp. Thì ở trong đó đã chia ra hai thế cực một là đứng về phía Tư Bắc Thần một là đứng về phía Tư Ngọc Tinh.
Tư Ngọc Tinh hiện tại anh ta đang ngồi trên vị trí tổng giám đốc chân đặt lên bàn đầy kiêu ngạo:“ Anh trai của tôi, đợi mãi anh cũng đến rồi tôi còn tưởng anh là con rùa rut đầu cơ đấy.”
Tư Bắc Thần vẫn im lặng nhưng anh đã bước đến một vị trí trống để ngồi mà không phải là ngồi vào vị trí Tổng giám đốc mà Tư Ngọc Tinh đang ngồi. Điều này khiến những người đứng về phía Tư Bắc Thần vô cùng lo lắng, họ sợ đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết.
Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, ngay cả Cố Nam Hương cũng cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cô cũng không biết tại sao Tư Bắc Thần không nói gì, một thắc mắc lặng lẽ nảy ra trong đầu cô, chẳng lẽ trận chiến này anh ấy đã thất bại rồi. Cô muốn tìm ra một điểm khác lạ trên mặt anh nhưng khuôn mặt ấy vẫn lạnh lùng, bình tĩnh lạ thường như việc một con trâu đang nhìn một con kiến nhỏ đang bày đủ trò.
Tư Ngọc Tinh là người không chịu nổi sự im lặng này đầu tiên, anh ta lấy tài liệu mà Diệp Tâm đang cầm trên tay ném xuống bàn:” Đây chính là tài liệu chuyển nhường cổ phần của anh trai họ cho tôi, có chữ kí và đóng dấu của anh ấy mọi người có thể xem qua.”
Tất cả người của Tư Bắc Thần đều ngây người, tổng giám đốc đối với Tư Ngọc Tinh như nước với lửa làm sao có thể ký và chuyển nhượng cổ phần cho Tư Ngọc Tinh được.
“ Hiện tại trong công ty tôi đang nắm giữ 10% cổ phần cộng với số cổ phần mà anh tôi chuyển nhượng là 55%. Số cổ phần tôi nắm giữ là lớn nhất nên tôi đương nhiên sẽ là chủ tịch kế nhiệm tiếp theo.”
“ Còn về phía Tư Bắc Thần, nể tình chúng ta là anh em họ, tôi vẫn giữ cho anh một vị trí giám đốc anh thấy thế nào? Sau khi nói xong điều mày khuôn mặt Tư Ngọc Tinh hiện lên một niềm sung sướng khó tả.
Thẩm Đông cũng nhanh chóng tiếp lời:“ Chúc mừng, nhị thiếu nắm giữ chức vụ tổng giám đốc Tư Thi.”
Tư Bắc Thần lúc nãy vẫn còn lặng im, bây giờ đã nhếch mép:“ Ồ….là như vậy sao.”
Anh lướt ánh mắt sắc lẹm một vòng qua những người phe của Tư Ngọc Tinh rồi nói một câu khiến ai cũng phải run sợ:“ Đúng lúc, hôm nay tôi cũng muốn loại bỏ một số thành phần tạp nham ra khỏi công ty.”
Lời nói vừa dứt các vị giám đốc xung quanh mặt đã tím lịm, họ tin Tư Bắc Thần có thể làm được điều đó, sự thanh trừng nội bộ Tư Thị đã được diễn ra vào 5 năm trước, bất kể những người là công cuốc khai thần chỉ cần đi theo ông Hai nhà họ Tư đều bị loại bỏ. Lúc này họ hướng ánh mắt về phía Tư Ngọc Tinh, nhìn thấy biểu cảm của anh ta, họ thấy yên tâm hơn.
“ Tư Bắc Thần anh bị ảo tưởng sao, bây giờ tôi có thể trực tiếp đuổi anh ra khỏi Tư thị mà không cần sự đồng ý của bất cứ ai.”
“ Ồ, tôi rất mong đợi.”
Lúc này tiếng gõ cửa truyền từ bên ngoài phòng họp vào. Sau khi cửa được mở ra một đoàn người bước vào, người đầu tiên bước vào là Tề Vũ theo sau là cục trưởng. Ông ta gật đầu với Tư Bắc Thần rồi hướng tới Tư Ngọc Tinh nói:“ Xin chào, anh Tư chúng tôi có lệnh bắt khẩn cấp anh vì tội giả mạo giấy tờ tham nhũng và đút lót. Mời anh đi cùng chúng tôi để phối hợp điều tra.”
Tư Ngọc Tinh lúc này mới hốt hoảng:“ Các anh bị điên sao, người các ngươi phải bắt là anh ta. Các người không có bằng chứng gì mà dám đụng vào tôi.”
“Trong quá trình điều tra, chúng tôi đã tìm được bằng chứng đầy đủ liên quan đến quá trình tham nhũng của anh. Nếu anh không hợp tác chúng tôi sẽ buộc phải dùng biện pháp mạnh.”
Tư Ngọc tinh biết lúc này anh ta xong đời thật rồi, tội tham nhũng hối lộ có thể không chết nhưng khi anh ta vào tù thì Tư Bắc Thần nhất định sẽ dì. chết anh ta trong đó, Tư Ngọc Tinh tức giận chửi rủa:“ Mẹ kiếp! Tư Bắc Thần làm sao mà mày biết được những chuyện này.”
Cố Nam Hương nhìn thấy vẻ mặt Tư Bắc Thần không hề thay đổi, anh như một vị vua một vị tướng luôn đưa ra được những phương hướng giải quyết cho một vấn đề khó khăn. Mọi vấn đề xảy ra trong công ty hình như đều nằm trong quyền kiểm soát của anh và họ là những con ong bị rơi vào cốc mật ong đang cố gắng vùng vẫy nhưng không thể di chuyển cũng không thể bay lên. Anh thậm chí còn có thể bỏ qua tình thân để diệt trừ tai hoạ về sau. Đó có lẽ chính là lý do mà Tư Thị luôn đứng đầu ở Bắc Thành.
Lúc này, Diệp Tâm từ phía sau Tư Ngọc Tinh bước đến:“ Xin chào, chuyện vui thế này tôi không tham gia là không được rồi.” Lúc này Cố Nam Hương đã hiểu ra người phụ nữ trước mặt không chỉ xinh đẹp, ngây thơ mà cô ấy còn chính là một con rắn độc có thể thuần phục cô ấy sẽ rất tốt nếu không cô ấy sẽ quay lại cắn người bất cứ lúc nào. Chính xác hơn phải nói là Tư Bắc Thần đã thuần phục được con rắn này còn Tư Ngọc Tinh chính là người bị cắn ngược lại.
Ngay từ đầu cô đã nghĩ sai, hoá ra Diệp Tâm không phải người của Tư Ngọc Tinh mà cô ấy cũng ở dưới trướng của hắn để thu thập tài liệu phạm tội của Tư Ngọc Tinh cho Tư Bắc Thần.
Tư Ngọc Tinh thấy Diệp Tâm bước ra với vẻ mặt tươi cười anh ta gào lên như một con hổ sắp chết: “ Con mẹ mày! Con điếm mày dám phản bội tao.”
Diệp Tâm nhếch mép trả lời lại với một vẻ mặt vô cùng ngây thơ:“ Giám đốc sao tôi có thể phản bội anh được…Hì tôi chưa bao giờ là người của anh nên không thể gọi là phản bội được! Nhớ chưa?”
“ Mẹ kiếp, lũ khốn nạn, tao phải giết hết lũ chúng mày….” Tư Ngọc Tinh vẫn vậy sau khi bị đưa đi anh ta vẫn gào thét như một thằng điên.
Diệp Tâm bước đến khoác vai cô nói to:“ Đi thôi, em yêu ở đây không có chuyện của chúng ta rồi, em thấy tôi có giỏi không.” Cô ấy vừa nói xong quay lại đã cảm thấy một luồng không khí lạnh không ngừng tấn công vào gáy mình, không cần nhìn đã biết Tư Bắc Thần đang dùng đôi mắt quỷ vương để nhìn vào cô ấy rồi. Đồ đáng ghét khoác tay có tí mà cũng ghen cho được.
Khi sắp bị Diệp Tâm kéo ra khỏi cửa Cố Nam Hương quay lại nhìn Tư Bắc Thần chỉ thấy anh gật đầu đồng ý nên cô cũng không có ý kiến gì mà đi theo Diệp Tâm.