Về đến nhà, tâm trạng nó ỉu xìu. Vứt chiếc cặp xuống đất, nó lục đục tìm giường ngủ. Giờ này bọn hắn chưa về, cứ tìm chỗ nào đánh một giấc đã…
Trong khi đó, ở một nơi nào đó, đang có một số người nào đó đàn điên cuồng tìm nó…
– Vy Khánh!
Hắn gọi ầm lên. Bên cạnh Hạo Thiên và Minh Khang cũng chẳng khá gì hơn. Chuyện là…
Chuông reo, hắn cùng hai người kia đi xuống khối 10 để tìm nó. Ba người đi đến đâu, nữ sinh đổ rầm rầm đến đó. Thoáng chốc đã đến trước cửa lớp 10A1…
Hắn gọi lại một cô gái làm cô nàng chìm đắm trong mộng tưởng:
– Cô kia!
– Dạ anh…anh Phong…- Cô nàng cười tươi
– Em có thể gọi bạn học Vy Khánh ra đây một chút giùm anh được không? – Hắn đang mang thứ cảm giác kinh dị tởm trong cổ họng nên Hạo Thiên đành phải ra tay nói giúp.
Cô gái đó gãi đầu, ngó ngó vào lớp rồi ngây thơ nói:
– À, từ tiết hai em đã không thấy bạn ấy ở lớp nữa. Không biết bạn ấy đi đâu rồi nữa!
Hắn giật mình, quay ngoắt lại nhìn Thiên và Khang. Cả ba người cùng nhìn nhau, bối rối. Đã có chuyện gì xảy ra với nó rồi?
Thế rồi không kịp nói gì, ba người lao ra sân như vũ bão. Vừa đi vừa ngó nghiêng tìm bóng dáng nhỏ bé của nó.
Hắn vừa thở vừa nói:
– Thiên, mày gọi điện về nhà chưa?
– Rồi. Không ai nghe máy cả! – Giọng Hạo Thiên lo lắng thấy rõ.
– Chết tiệt. Con bé đó đâu rồi cơ chứ?
Minh Khang lục lọi khắp các lớp, tâm trí anh như rối bời hết lên. Hơi thở anh khá gấp gáp, nhịp tim chưa bao giờ đập nhanh như thế này…
– Em có thấy bạn gái này ở đâu không?
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, màn hình chính là một cô bé xinh xắn, đôi môi hồng với bộ váy trắng tinh khiết – Mạch Vy Khánh.
– Dạ, em không thấy!
Mặc dù mọi người vô cùng khó hiểu và cũng không biết cô gái trên màn hình của soái ca học đường đó là ai. Nhưng họ biết rằng, cô gái đó nhất định phải rất quan trọng với anh…
Tại lớp 10A1, Bảo Nhi đang ngồi buồn một góc thì một cô bạn gái vỗ vai:
– Ê Nhi, cậu có thấy Vy Khánh lớp mình đâu không?
Cô ngước đôi mắt buồn rầu lên rồi cất tiếng:
– Về rồi!
– A, mấy anh trong hội học sinh đang tìm cậu ấy điên cuồng đấy. Giờ này cả trường như muốn loạn lên rồi!
– Cái gì? – Bảo Nhi mở to mắt.
– Không tin cậu xuống dưới sân thử xem!
Bảo Nhi vội vàng chạy xuống sân trường. Không biết vô tình hay cố ý mà đụng phải Huỳnh Lệ Anh – hotgirl có tiếng của trường cùng đàn em của cô ấy:
– Ê con nhỏ kia! Mày không có mắt à?
Lệ Anh cất giọng chua ngoa hỏi.
Bảo Nhi không thèm trả lời, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng. Một người trong đám nữ sinh đó bĩu môi:
– Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy chứ? Xí!
Huỳnh Lệ Anh hơi nhíu mày:
– Đó chẳng phải…là…