Thằng bé hiểu chuyện như vậy thực sự không thể khiến người ta ghét bỏ được, Tiểu Nam thì thầm vào tai Khương Triết, cậu nhóc này lại cả gan xíu chú mình làm bậy.
– Chú ơi, hay là chú với chị ấy sinh thêm em bé đi ạ, nếu là em gái thì càng tốt, cháu sẽ giúp đỡ và xem em như em ruột ạ.
Nghe xong Khương Triết chỉ bật cười, cũng không biết nên làm sao với đứa trẻ này.
– Vậy cháu có biết làm thế nào để sinh em bé không?
Tiểu Nam nhìn xung quanh suy nghĩ nhưng cuối cùng làm chẳng ra đáp án nào. Nó hỏi người lại anh.
– Vậy phải làm sao ạ?
– Chuyện người lớn, sau này cháu sẽ biết.
– Kiều Kiều, nhìn em có vẻ còn trẻ, đang còn đi học sao, học trường gì rồi?
Câu hỏi này khiến cô ngớ người ra, Bạch Ninh Kiều đưa mắt nhìn Khương Triết. Anh hiểu ý liền trả lời thay giúp cô.
– Trường thiết kế chị ạ, mà chị hỏi nhiều làm gì, bọn em chỉ mới thôi, chưa lâu nên để từ từ bọn em tìm hiểu.
– Từ từ là từ từ thế nào? Tương lai của mày, tuy chị là chị họ nhưng chị coi mày là em ruột nên chị quan tâm chứ.
Ánh mắt bà chị họ đổ dồn về vali màu hồng kia, màu hồng thì làm sao mà của con trai được.
– Hai đứa sống chung à?
– Không có ạ.
Câu nói từ miệng chị ấy thốt ra tôi liền trả lời ngay nhưng Khương Triết một lần nữa ngăn cản.
– Cũng không hẳn đâu chị, chỉ là sống thử thôi, nếu được sẽ sống chung luôn.
– Này anh…
Cô nói lí nhí trong miệng, thầy trò gì hoàn cảnh này nữa, chứ với bản thân mình cái đã mọi chuyện tính sau.
Cô lườm anh, anh chỉ cười nhạt, Khương Triết cũng có ý đồ và kế hoạch của riêng mình. Nếu chị họ và Tiểu Nam đã là sợi dây gắn kết thì chắc chắn anh cũng không thể bỏ lỡ.
– Chị à, cô ấy còn ngại lắm nên mới ít nói rụt rè như vậy thôi chứ thực chất cũng nói nhiều lắm ạ. Cũng muộn rồi, chị đưa Tiểu Nam về để thằng bé ngủ nhé.
– Cháu không buồn ngủ mà, ngắm chị xinh đẹp đây cháu tỉnh rồi.
Đến cả cháu của mình nó cũng bán đứng anh, anh cũng chịu thua không biết làm thế nào.
1 tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Tiểu Nam vẫn mê mẩn mà nhằm nhìn Bạch Ninh Kiều, đây là lần đầu tiên thằng bé nhìn thấy có người đẹp thứ hai sau mẹ nó.
– Khi nào hai đứa kết hôn? Khi nào tính sinh con, à mà có sinh thì sinh bé gái đừng sinh bé trai như chị, nó quậy lắm.
Tiểu Nam xụ mặt xuống như ông cụ non, thằng bé không muốn làm xấu mặt mình trước mặt người đẹp nên không dám mếu, chỉ có thể nghe mẹ nói xấu mình.
Bạch Ninh Kiều nghe chuyện này ngày một đi xa hơn liền nói ít lại, cô chỉ cười rồi “dạ, vâng”.
– Thôi cũng khuya rồi, chị không làm phiền hai đứa nữa, chị về nhé.
– Vâng ạ.
– Tiểu Nam, về thôi con.
– Mẹ ơi, con muốn ở lại đây được không ạ.
– Để cho chú thím có không gian riêng chứ con.
Thằng lại suy nghĩ gì đó, nó thì thầm vào tai mẹ.
– Vậy làm sao để chú thím sinh em bé ạ? Như vậy có phải sinh em bé được không mẹ?
Cả hai đã ra tới cửa, chị họ của anh chỉ cười gượng.
– Lớn lên con sẽ hiểu thôi, chuyện này là chuyện người lớn.
Vốn dĩ sẽ tiếp khách về bình thường nhưng Khương Triết lại biến chuyện này thành bất thường, anh nắm lấy tay cô kéo cô học trò của mình vào lòng, tay để lên vai cực kì âu yếm.
Khương Triết một khi đã chơi cái gì thì chơi cho tới, mặc dù chuyện đó có giả vờ hay là không.
Chị họ và Tiểu Nam thấy vậy cũng không hề ngạc nhiên, chào hỏi xong thì đi về nhà ngay.
– Đáng lẽ thầy nên giải thích từ đầu, không thể để chị của thầy hiểu lầm như vậy được.
Lần đầu tiên Bạch Ninh Kiều lại khó chịu ra mặt với Khương Triết, mặc dù biết anh là thầy giáo chủ nhiệm mình.
– Em dám lên mặt với tôi à? Giận dỗi cái gì? Tôi là thầy của em đấy.
– Là thầy thì sao? Là thầy thì có thể nói dối được à? Ở trường thầy mới là thầy còn ở đây… thầy chỉ hơn em có 5 tuổi thôi, suy cho cùng vai vé cũng ngang nhau cả.
– Ngang nhau? Vậy thì xưng mày tao luôn cho rồi.
– Ừ, nếu tao có thể tao đã xưng hô như vậy rồi.
– Bạch Ninh Kiều.
????⬅⬅⬅