Hôm chủ nhật, lớp có tổ chức một bữa tiệc nhỏ, bởi vì chưa biết nhà của Lý Trực ở đâu nên nhân cơ hội làm tiệc luôn ở nhà cậu.
– Kiều Kiều, cậu có đi ăn tiệc không?
– Có chứ, cả lớp ai cũng đi mà.
– Buổi tiệc nhỏ cho nên cậu cho tôi mượn váy nhé.
– Miệng thì nói tiệc nhỏ mà vẫn đòi mượn váy, ăn mặc bình thường là được mà.
– Mỗi khi đi tiệc lớn hay nhỏ tôi đều thích trau chuốt bản thân, cậu biết rồi còn gì. Cho mượn nhé…
– Ừm, lát nữa qua đây thử váy rồi cùng nhau đi luôn nhé.
– Ok, quyết định vậy.
– Ừm… Cúp máy đây.
Bạch Ninh Kiều nhàn nhã như tiểu thư nằm trong vòng tay Khương Triết. Anh liên tục bóc vỏ cam và để ruột ra đĩa cho cô, việc làm này đối với anh không mấy mệt mỏi, là anh bằng lòng muốn nuông chiều cô như vậy.
– Em hẹn bạn đi đâu vậy?
– Lớp có tổ chức tiệc nhỏ đó mà.
– Đừng có ăn mặc như hôm đi bar nhé, anh cấm đấy.
– Anh không cần phải lo, em thường ngày cũng kín cổng cao tường lắm.
Bạch Ninh Kiều ngồi dậy, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh coi như chào tạm biệt.
– Em về đây, lỡ như Lộ Lộ biết được em đang ở nhà anh thì nó lên bệnh tim nhập viện mất.
– Khoan… nói về là về à. Ở lại một chút đã… 5 phút thôi.
Khương Triết ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô. Điều anh muốn không phải ở lại để nói chuyện hay làm điều gì, mà đơn giản là ở cạnh nhau.
…
Đứng trước căn biệt thự to gấp đôi gấp ba nhà mình, đám bạn học cũng khó tưởng tượng nổi. Cứ nghĩ Lý Trực thuộc gia thế bình thường, cùng lắm thì khá giả nhưng khi tận mắt chứng kiến thì chỉ có phục sát đất.
Trong lớp gia cảnh của Lý Trực là đồ sộ và quyền lực nhất, ba là tiến sĩ có tiếng tăm ở Đức, được gia đình cho đi du học ở Đức và là một trong những học viên ưu tú ở trường trung học Đức.
– Lý Trực, nhà cậu có mấy phòng, lớn vậy sao?
– Buổi sáng không cần đi bộ đâu xa, đi bộ xung quanh nhà thôi là đã thấy khỏe hẳn ra rồi.
– Mọi người đừng lên tầng hai nhé, tầng hai anh trai tôi đang điều trị bệnh, hơn nữa lại không thích tiếng ồn.
– Ừm… Được.
Mỗi người mỗi việc, một bếp nước đồ ăn cỡ lớn đặt ở ngoài bãi cỏ cùng với một tấm thảm to và đồ ăn thức uống.
– Lộ Lộ, thịt cháy kìa.
Quách Lộ đang nếm thử mùi vị món lẩu, nghe Bạch Ninh Kiều hét toáng lên nên cô vội chạy sang bếp nướng thịt của mình, nhìn qua nhìn lại khuôn mặt vội trở nên biến sắc.
– Bạch Ninh Kiều cậu là đồ lừa đảo.
– Lừa cái gì phạm pháp thì tôi không thích chứ lừa cậu cả đời thì tôi bằng lòng.
Quách Lộ liếc mắt lườm cô một cái, ánh mắt sắc nhọn này thật khiến người ta toát mồ hôi lạnh, vậy mà Bạch Ninh Kiều còn nở nụ cười toe toét.
– Bạch Ninh Kiều, cậu cắt trái cây giúp tôi nhé, tôi vào nhà lấy thêm mấy cái dao.
– Được, cứ để tôi.
Sau khi Lý Trực cầm dao đi ra, cậu cùng cắt trái cây với cô, nhân cơ hội này mà tìm hiểu thêm về Bạch Ninh Kiều.
– Cậu học giỏi và xinh đẹp như vậy chắc nhiều bạn nam theo đuổi lắm nhỉ?
– Không có đâu, theo đuổi tôi cũng chỉ vì danh tiếng thôi, thực chất bọn họ cũng chẳng có tình cảm với tôi. Tôi biết thừa từ năm lớp 10,càng lâu tôi càng chán với cách tán tỉnh của bọn họ.
– Cậu có bạn trai chưa?
Câu hỏi chí mạng này khiến cô quắn quéo lưỡi, Lý Trực đang nghi ngờ cô và Khương Triết, nếu có bạn trai thì chắc chắn là anh rồi.
– Tôi… tôi tất nhiên là chưa? Cậu hỏi thừa rồi.
– Tại tôi thấy cậu thân thiết với thầy Triết nên mới hỏi.
– Cậu nghĩ gì vậy, tôi với thầy Triết chỉ là thầy trò, sao có thể chứ. Hơn nữa, tôi là lớp phó học tập, chuyện tiếp xúc với thầy để thầy giao công việc cũng là điều đương nhiên.
Cách nói chuyện lưu loát và bình tĩnh của cô khiến Lý Trực không một chút nghi ngờ nào, trong đầu anh ta hiện đã chắc chắn Hồ Ý là người phụ nữ của thầy chủ nhiệm.
“Cô Hồ Ý là lựa chọn đầu tiên. Nếu không phải Hồ Ý hoặc Bạch Ninh Kiều, có lẽ phụ nữ không phải là điểm yếu của anh ta.”
Cơ thể đang bình thường, đột nhiên cảm thấy trong người khó chịu, bụng cồn cào dữ dội không thôi.
– Lý… Lý Trực, cậu cho tôi mượn nhà vệ sinh một chút nhé.
– Ừ, cậu vào hỏi người giúp việc nhé.
Cô chạy một mạch vào trong, đến nhà vệ sinh lại không mở được cửa, bên trong có tiếng động vọng ra.
– Cô gái à, cô nhịn một chút nhé không thì lên lầu vào phòng đầu tiên ấy. Phòng ấy là phòng cậu chủ, cậu ấy chắc không để ý đâu.
Bạch Ninh Kiều chạy lên lầu vào căn phòng đầu tiên, sau khi giải quyết xong cô nhẹ nhõm đi ra nhưng hình như bản thân vừa thấy điều gì đó.
Mọi kế hoạch của ba người Hồ Ý, Bạch Ninh Kiều và Khương Triết đều được vẽ sơ đồ sẵn và được Lý Trực dán trên tường phòng ngủ, đó là lý do mà cậu không muốn để người lạ vào phòng.
Q
– Đây là cái gì?
Thứ cô thấy chỉ là một bức tranh của cô Hồ Ý và sơ đồ trường học với biết bao mực đỏ vẽ bậy lên đó.
Trước ngày tổ chức tiệc, Lý Trực đã nhanh tay thu dọn đồ đạc của mình đi đề phòng bất trắc.
????⬅⬅⬅