Buổi tiệc do nhà trường tổ chức đã được thay đổi trước khi diễn ra, vì địa điểm không phù hợp và cách thức diễn ra không có ý nghĩa lắm đối với nhà trường vậy nên hiệu trưởng và bí thư đoàn trường quyết định tổ chức ngay tại sân trường.
– Nhà trường có thông báo mới rồi.
Khương Triết cắt táo cho cô vô cùng chăm chú, đút vào miệng từng miếng một, không để cô phải đụng tay vào.
Còn Bạch Ninh Kiều chỉ có thể bị ép làm nữ hoàng mà ngồi không hưởng thụ, công việc này tuy cô không muốn nhưng không có cách nào từ chối được, rảnh rỗi quá thì lướt điện thoại một chút.
– Thông báo gì vậy?
– Địa điểm tổ chức đã được đổi, không phải nhà hàng năm sao cũng không phải một nơi nào đó lộng lẫy trang trọng mà chính là nơi mà giáo viên học sinh thường lui tới.
Khương Triết nghe xong thầm cười.
– Bắt đầu ở đó mà.
– Em còn nhớ lúc đầu bước vào ngôi trường cấp ba, mọi thứ mà em suy nghĩ vô cùng huyền ảo, đó là suy nghĩ của một cô bé mới chập chững vươn ra đời, tuy không lớn, chỉ là một môi trường rộng hơn cấp hai nhưng anh biết gì không?… Lúc đó em đã được mệnh danh là nữ thần rồi, rất rất rất nhiều nam sinh vây quanh em, còn có người tỏ tình em nữa đó.
Khương Triết cười khẩy, anh đặt con dao và quả táo xuống, bàn tay bóp hai gò má cô lại, khuôn mặt Bạch Ninh Kiều trở nên méo mó.
– Làm gì vậy?
– Nói đi nói lại em là đang khoe khoang chiến tích của mình từ mấy năm cấp ba sao?
– Đâu có khoe khoang, em chỉ kể cho anh thôi.
– Đừng có vội mừng vì em có người theo đuổi, hồi năm đại học, sinh viên trong trường bám anh như đỉa vậy đó.
– Sau đó thì sao?
Khuôn mặt Bạch Ninh Kiều bỗng trở nên nghiêm túc,cô tò mò hỏi anh. Chớp được thời cơ, Khương Triết biết được mình lừa thành công Bạch Ninh Kiều, anh nhếch môi cười.
– Sau đó hả? Sau đó thì anh quên rồi, nhưng mà hình như anh mất nụ hôn đầu vì cô gái theo đuổi kia cướp mất rồi.
Bạch Ninh Kiều đánh mạnh vào ngực anh, cô nhăn mày, giọng điệu vô cùng lớn.
– Sao vậy?
– Đau anh.
– Đáng đời.
Cô quay lưng nằm trùm chăn xuống giường, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên cau có, sự bực bội dễ dàng thấy rõ.
– Kiều Kiều, anh xin lỗi anh chỉ nói đùa thôi, nụ hôn đầu của anh chỉ dành cho em thôi đó… Kiều Kiều.
Vừa nói xong, chuông điện thoại của Khương Triết đột nhiên vang lên, anh bỏ ra ngoài phòng bệnh.
– Không quan tâm mình sao? Anh chết chắc.
Bên ngoài hành lang phòng bệnh, Khương Triết nghe máy từ đầu dây bên kia, giọng điệu người phụ nữ trung niên vô cùng hoảng hốt.
– Mẹ gọi cho con có việc gì sao?
– Triết à, ba con lên cơn đau tim, thuốc trong nhà tìm không thấy đâu, mẹ cũng đã gọi cấp cứu rồi, con về nhà ngay đi.
– Dạ được.
Khương Triết nôn nóng chạy vào trong phòng bệnh, thông báo với cô một tiếng.
– Kiều Kiều, ba anh lên cơn đau tim anh về nhà gấp, lát nữa xong xuôi anh sẽ quay lại.
Sau đó anh đặt một nụ hôn chào tạm biệt lên trán cô, Bạch Ninh Kiều nghe xong cảm thấy nóng bừng mặt, quả thật sức khỏe của ba anh còn quan trọng hơn sự giận dỗi này.
– Đi đường cẩn thận đó… Mong là bác trai sẽ ổn.
Vì gia đình có chuyện quan trọng nên buổi lễ thành lập trường anh không thể đến, Bạch Ninh Kiều bị bệnh nhập viện, lý do chính đáng như vậy giáo viên cũng không làm khó cô.
Cả hai đều xin nghỉ phép, tuy không tránh được việc sẽ bị chỉ trích nhưng sức khỏe quan trọng hơn.
Vài giờ sau khi cấp cứu, ba của anh đã khỏi hẳn, vợ ông ở bên ngoài hết mực lo lắng, bây giờ cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
????⬅⬅⬅