Nếu em nói em không làm thì mở điện thoại của em ra đi. Mọi chuyện sẽ rõ…
Bạch Ninh Kiều tay run mở điện thoại ra, suốt quá trình Khương Triết luôn quan sát, cuối cùng vẫn không thể chối cãi được.
Là cô đăng lên nhưng bản thân cô lại không hề hay biết.
– Chuyện… chuyện này.
Hồ Ý cướp lấy điện thoại của Bạch Ninh Kiều, nhìn vào màn hình nở một nụ cười giễu cợt.
– Đây là gì? Em xem em còn chối nữa không?
Anh mặc kệ những người khác nghi ngờ cô, Khương Triết nắm lấy bả vai của cô có ý an ủi. Anh nhìn thẳng vào mắt Bạch Ninh Kiều, từ từ dò hỏi.
– Em thực sự không làm?
– Thầy, em thực sự không làm.
Giọng nói khàn đặc và sợ hãi của cô cũng đủ hiểu Bạch Ninh Kiều không có gan làm chuyện đó. Đây chắc chắn là âm mưu của một người.
Khương Triết cầm lấy điện thoại của Bạch Ninh Kiều, nhìn vào thời gian khi đăng lên mạng xã hội. Chẳng phải vào 9h tối của ngày hôm qua sao, lúc ấy cô còn đang ở bệnh viện, chính anh đã chăm sóc cô và nhìn thấy cô ngủ, đây là có người vu oan.
– Thầy hiệu trưởng, thầy có thể cho tôi thời gian không, tôi sẽ điều tra chuyện này đến cùng.
– Được rồi, trong ngày mai tôi muốn câu trả lời thỏa đáng từ thầy, nếu không tôi sẽ đưa ra biện pháp xử lí đối với em Bạch Ninh Kiều.
Rời khỏi văn phòng, cô chuẩn bị về lớp thì được Khương Triết ngăn cản.
– Kiều Kiều, em không được khỏe, anh cho em nghỉ đó. Để anh đưa em về…
– Chuyện này em không làm.
– Anh tin em mà, cho dù có đăng trên chính trang cá nhân của em thì vẫn không đủ để chứng minh 100 %. Vẫn còn nhiều khả năng lắm, anh sẽ giúp em.
– Nhưng mà một ngày liệu có ổn không?
– Em cứ việc nghỉ ngơi, tin ở anh. Còn bây giờ thì về nghỉ ngơi đi, lát nữa anh bảo Quách Lộ đưa balo về cho em.
– Dạ.
Bạch Ninh Kiều ngồi xe anh, thần sắc trên khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt. Chuyện này lại được Hồ Ý đứng từ xa nhìn thấy, cô ta chỉ thất vọng mà thở dài một hơi.
…
Khương Triết đi đến một trường đại học, đây cũng là lần đầu tiên đến, em họ của anh là sinh viên ở đây.
– Cho hỏi cô có biết nam sinh tên Vương Tử không?
– À, anh ấy là nam thần của trường tôi đó.
– Vậy cô có biết cậu ấy ở đâu không?
– Vì anh đẹp trai cho nên tôi nói cho anh biết, bình thường anh ấy thường đến căn tin đó.
– Cảm ơn.
Khương Triết đi đến căn tin, tưởng căn tin chỉ là một khu vực nhỏ, ai ngờ đâu tận mắt chứng kiến mới thấy, to chà bá như sân vận động vậy.
– Lớn như vậy biết tìm ở đâu chứ.
Vừa bước lên một bước không ngờ đụng phải một nam sinh đang đeo tai nghe.
– Xin lỗi…
– Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
– Tôi rút lại lời xin lỗi.
Khi Khương Triết nhìn rõ người đụng phải mình chính là em họ, anh ấy bắt đầu làm khó làm dễ.
– Ủa? Anh Triết. Sao anh lại tới đây tìm em.
– Tao tìm mày là có việc.
– Việc gì? Phải có thù lao đó nha.
– Muốn gì cứ nói.
– Em muốn anh tới với em một nơi.
– Nơi nào.
– Quán net.
– Mày điên sao? Mày quên anh mày là ai à?
Vương Tử gãi đầu cười ngốc.
– Vậy chơi bằng điện thoại cũng được, mà anh nhờ em chuyện gì?
– Mày giỏi về công nghệ mà, điều tra giúp anh một chuyện.
– Được… không thành vấn đề.
Vương Tử chăm chú dán mặt vào màn hình máy tính suốt cả buổi trời, bàn tay bấm vào bàn phím không ngừng nghỉ, ngay cả Khương Triết cũng chờ đến lúc không thể chờ được nữa.
– Còn bao lâu nữa.
– Anh chờ em một chút… Xong rồi.
Khương Triết bỏ cốc nước cầm trên tay xuống, ánh mắt chăm chú và tin tưởng nhìn vào Vương Tử.
– Trang cá nhân này đúng là từng bị hack vào lúc 8h40p đến 9h5p. Sau khi hack xong người này lại trả trang cá nhân về vị trí ban đầu, ngay cả chủ sở hữu cũng không thể phát hiện ra, hành động rất tinh vi. Em cần thời gian để điều tra xem người này là ai?
– Không ngờ đứa em mới ngày nào lon ton theo anh đói kẹo bây giờ đã lớn và thông minh từng này rồi. Khi nào có kết quả nhớ báo anh, giới hạn trong ngày mai đó. Anh về trước đây.
– Tuân lệnh.
????⬅⬅⬅