Hình như bị trẹo rồi!
Tiếng va chạm dưới sàn nhà thu hút sự chú ý của Thẫm Mộng Quân, nhưng anh cũng chẳng vội vả chạy đến đỡ lấy Mộc Nhiên mà ngược lại chỉ ngồi đó lặng im quan sát.
Được một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy Mộc Nhiên có ý định đứng lên, Thẫm Mộng Quân mới đặt laptop sang một bên, biểu cảm có chút cưỡng cầu mà đi xuống khỏi giường.
Bước chân tiến đến càng ngày càng gần với Mộc Nhiên, đứng phía sau lưng cô anh nhìn xuống cau mày:”Cô định ngồi đây ăn vạ?”
Khuôn mặt nhăn nhó trông thật khó coi, Mộc Nhiên ngã đầu về phía sau ngước mắt nhìn Thẫm Mộng Quân, biết rõ anh đang khó chịu nên cô cũng chẳng dám phản bác gì.
Đầu tiếp tục cúi gục xuống sàn, nghiến chặt răng, chống hai tay cố nhấc thân mình đứng lên, nhưng cơ bản cô không thể đứng lên nổi, Mộc Nhiên lần nữa ngã nhào xuống đất.
Ánh mắt của Thẫm Mộng Quân đối với Mộc Nhiên cô cũng không còn gắt gao như lúc đầu nữa mà thay vào đó đã mềm đi đôi chút, anh cúi người ôm lấy eo Mộc Nhiên dùng sức đỡ cô đứng lên, nhưng miệng thì vẫn không quên lời châm chọc:”Mắt mũi cô để trên trời à?”
Mộc Nhiên không nói gì, chỉ lẳng lặng bám chặt bàn tay nhỏ vào cánh tay của anh mà đứng lên, người đã đứng thẳng, Mộc Nhiên liền co cái chân đau của mình lên, lò cò cô tránh khỏi vòng tay của Thẫm Mộng Quân mà tựa người vào tường làm điểm tựa.
Thẫm Mộng Quân nhìn hành động của Mộc Nhiên thì cũng chẳng khó chịu hay mở miệng nói thêm lời nào, bỗng ánh mắt của anh lại va vào cái cổ chân đang tấy đỏ của Mộc Nhiên mà cau mày.
Anh xoay lưng bỏ đi!
Đoán có lẽ là ghét bỏ. Mộc Nhiên không nhìn theo bóng lưng của Thẫm Mộng Quân nữa. Cố nén cơn đau cô lôi tấm đệm trãi ra sàn nhà, sau đó gắng ôm chăn gối đặt lên tấm đệm.
Hơi thở hì hụt, cuối cùng cũng đã có được một chỗ ngủ đúng nghĩa. Mộc Nhiên ngã lưng xuống tấm đệm tuy mỏng nhưng lại rất ấm áp.
Chưa giữ ấm cơ thể trong chăn bao lâu, tiếng vặn cửa đã truyền đến bên tai, Mộc Nhiên theo thói quen mà chòm đầu nhìn.
Thấy người vào là Thẫm Mộng Quân thì Mộc Nhiên cũng không nhìn nữa, cô trở người khép mi.
Bỗng cảm nhận dưới chân mình truyền đến một hơi ấm kì lạ, theo phản xạ tự nhiên cô rụt chân mình lại, nhưng lực tay vẫn cứ giữ chặt, cơn đau truyền đến Mộc Nhiên buộc phải thả lỏng. Cô gượng ngồi lên, thì thấy Thẫm Mộng Quân đang lúi cúi dưới chân mình, cảm giác không chút chân thật Mộc Nhiên nhẹ giọng:”Anh đang làm gì vậy?”
Bấy giờ đầu Thẫm Mộng Quân mới ngẩng lên, lạnh giọng:”Giữ im lặng”
Mím chặt môi, Mộc Nhiên ngồi quan sát từng động tác nhỏ của Thẫm Mộng Quân.
Rất dịu dàng! Rất biết cách chăm sóc người khác!
Đó là tất cả những gì mà Mộc Nhiên cảm nhận được từ Thẫm Mộng Quân ngay lúc này!
Mộc Nhiên đoán có lẽ những việc này Thẫm Mộng Quân anh đã từng làm qua, còn làm rất nhiều nữa là việc khác. Nhìn anh thật thành thạo, thành thạo đến từng hành vi nhỏ.
Một lúc sau, hai tay của Thẫm Mộng Quân cũng được rảnh rỗi, anh từ tốn xếp từng lọ thuốc vào hộp y tế. Xong xuôi, anh vẫn không thêm một lời nào mà đứng lên cầm theo hộp y tế rời khỏi phòng.
Xoay xoay cổ chân, cơn đau dường như đã dịu đi rất nhiều, Mộc Nhiên dừng lại động tác, mắt nhìn ra cánh cửa vừa được đóng.
Bất giác lại mỉm cười!
Khi Thẫm Mộng Quân quay trở lại phòng cũng là lúc Mộc Nhiên đã yên giấc. Có lẽ vì thiếu ngủ mà cô ngủ rất say.
Nhẹ lực ở gót chân, Thẫm Mộng Quân đi đến bên cạnh Mộc Nhiên khom lưng cúi người kéo chăn phủ lên người cô.
………….
Sáng hôm sau tỉnh giấc, Mộc Nhiên liền bắt gặp cảnh tượng Thẫm Mộng Quân nằm ngủ ngay bên cạnh mình. Có chút hoảng cô bật người ngồi dậy.
Chiếc chăn cũng theo lực đạo của Mộc Nhiên cô mà bị kéo một phần ra khỏi người của Thẫm Mộng Quân, vô tình lại khiến cho anh khó chịu cau mày mà trở mình, giọng điệu vẫn còn đang say ngủ anh lười biếng mở lời:”Cô không nằm yên được sao?”
Tấm rèm ở cửa sổ đêm qua không kéo, ánh nắng ban mai vừa lúc rọi vào động lại trên khuôn mặt sắc nét như tạc tượng của Thẫm Mộng Quân, lòng không kiềm được Mộc Nhiên chậm rãi mà ngắm nghía một chút. Chỉ là lời nói của Thẫm Mộng Quân vang lên đã phá vỡ đi sự rung động trong cô.
Mộc Nhiên nhẹ khẽ thắc mắc:”Có giường sao anh lại không ngủ?”
Mới sáng sớm đã ồn ào!
Thẫm Mộng Quân thật sự bực mình. Mắt mở to như dao găm sắc lẹm, anh lườm Mộc Nhiên quát:”Cô thôi lải nhải đi được không! Tôi ngủ ở đâu, tôi làm cái gì liên quan quái gì đến cô!”
Mộc Nhiên bị quát liền im bặt, cô chỉ nhìn anh không nói nữa.
Xem ra cũng biết điều!
Thẫm Mộng Quân thấy cô ngoan ngoãn như thế liền tiếp tục nhắm mắt.
Não bộ đang chuẩn bị đi vào giấc, bên tai của Thẫm Mộng Quân lại truyền đến những âm thanh cộc cộc quấy rầy.
Nghiến răng cố dịu lòng mình, Thẫm Mộng Quân bật dậy, ánh mắt chăm chăm trên người của Mộc Nhiên:”Cô ồn ào quá rồi đấy Mộc Nhiên!”
Vừa lớn tiếng xong, Thẫm Mộng Quân lại nhìn thấy cái chân vẫn còn đang sưng tấy của Mộc Nhiên.
Thì ra là do cô khó khăn trong việc di chuyển!
Thở dài một hơi, thanh quản của Thẫm Mộng Quân đã dịu đi rất nhiều:”Không đi được thì đừng cố!”
Lật tung phần chăn còn lại trên người mình, Thẫm Mộng Quân đứng lên đi đến một lực đã có thể dễ dàng ôm gọn cơ thể của Mộc Nhiên trong vòng tay mình:”Muốn đi đâu?”