“Trác, anh có chắc sẽ không ảnh hưởng đến vết thương vừa lành sau lưng không?”
“Anh chắc, sẽ không có vấn đề gì đâu, em đừng lo lắng!”
Vừa trấn an cô gái, Phó Nhất Trác vừa thoát y trên cơ thể mình, đến khi không còn một vặt thể nào bám víu vào thì anh mới chuyển sang giúp đỡ cô gái.
Triệu An Nghiên ngoan ngoãn nằm yên cho người đàn ông cởi hết y phục trên người mình xuống. Thật ra tim cô cũng đập nhanh lắm, cũng hồi hộp lắm chứ, nhưng có vẻ như hơi men trong người đã tiếp thêm dũng khí cho cô thôi không sợ hãi.
Bình thường đã kiêu ngạo, mạnh mẽ, lẽ nào chỉ với chút chuyện này cô lại trở nên yếu đuối và lo sợ? Triệu An Nghiên cô, đâu còn là thiếu nữ đôi mươi như thời thanh xuân trong sáng.
Đập vào mắt người đàn ông lúc này là thân hình nóng bỏng của người phụ nữ, với làn da trắng mịn màng như bông tuyết mùa đông, vừa kiêu sa lại còn mỹ lệ.
Điểm nhấn khiến ánh mắt nam nhân bị mê hoặc có lẽ là cặp thỏ ngọc căng tròn nhức mắt đang run rẩy giữa không gian gợi tình, chiếc búp hoa nhỏ xinh, hồng hào từ lâu đã nhô mình ra khỏi đóa hoa tuyệt sắc sau những đợt đưa đẩy kích tình của người đàn ông mang tới.
Vòng eo thon gọn, vòng ba đẩy đà, đôi chân dài thẳng tắp như một nàng hoa hậu xinh đẹp đến lay động lòng người.
Cặp đùi ngọc ngà bẽn lẽn khép chặt, cố gắng che đi nơi thần bí đang ẩn mình bên trong. Ở cái nơi múp míp là “làn cỏ” đen rì mượt mà như mái tóc bé con.
Bàn tay Phó Nhất Trác cố tình chạm vào một cái đã khiến cô gái giật mình.
“Báu vật ở đây vậy mà chẳng hề trân trọng, đúng là kẻ đần độn nhất trên cõi đời.”
Câu nói ba phần mỉa mai, bảy phần nịnh nọt vang lên cùng nụ cười tà mị của người đàn ông khiến đôi môi cô gái khe khẽ cong lên.
Bấy giờ nam nhân ấy đã lao đến nuốt chửng bờ môi phủ đầy mật ngọt của cô gái, bàn tay to ấm nhịp nhàng xoa nắn một quả trái cây” căng mềm đến mức suýt thì mụ mị.
Đầu lưỡi tinh ranh điên cuồng quậy phá trong khoang miệng cô gái, nhưng cô cũng chẳng vừa, nào để anh ta tùy ý làm loạn. Ngoài đáp trả một cách nhiệt tình, đôi khi cô còn cắn nhẹ vào môi anh chàng một cái, hai chiếc lưỡi không xương nhiều đường lắc léo đi quanh hết tất cả mọi nơi trong cơ miệng bạn tình, vang lên những âm thanh ướt át khó lòng diễn tả.
Cùng nhau hôn say đắm, Triệu An Nghiên đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình chạm vào vòm ngực săn chắc của người đàn ông, uyển chuyển lả lướt, vờn quanh như thách thức sự ẫn nhẫn trong dục vọng cuồng cháy của anh.
Trong khi Phó Nhất Trác đang phóng túng bên hai búp hoa mẫn cảm thì cô gái ấy cũng đâu chịu thua thiệt, cô đáp trả cho anh như cái cách anh đang dành cho cô vậy, chỉ là nhụy hoa của anh không to, không mềm bằng nhụy nhỏ của cô.
Sự nghịch ngợm của An Nghiên làm anh ngày càng hưng phấn, vội vã kết thúc nụ hôn, đi kèm là sợi chỉ bạc được tạo thành từ hai tuyến nước bọt đang bịn rịn chẳng muốn tách ra để tịnh tiến xuống vùng cổ thiên nga của người phụ nữ.
Những nơi môi và lưỡi anh đến đều để lại những dấu tích đỏ ửng như son, hậu quả từ những cái hôn thật mạnh bạo, chẳng mấy chốc trên cổ cô đã in đầy vết hôn ái muội.
Cơ thể cả hai ngày càng nóng rực, nhưng lại cứ muốn quấn lấy nhau một cách kì lạ. Một chân cô gái cứ co lên rồi lại hạ xuống, thân thể quyến rũ chẳng thể nào nằm yên vì sợi dây thần kinh cùng những tế bào nhạy cảm đang bị kích thích cực mạnh.
Đôi bàn tay cô gái liên tục mơn trớn khắp từng đường da thớ thịt rắn rỏi trên người Phó Nhất Trác, sau một hồi vô tình lại mon men chạm vào thứ dị vật đã sớm sừng sững bên dưới. Bấy giờ người đàn ông tạm thời rời khỏi đỉnh đồi non mềm đã sớm ướt nhẹp vì bị anh gặm nhấm.
Anh nhìn cô với ánh mắt cực kỳ thích thú:
“Em thấy nó thế nào?”
“Rất vừa tay!”
Triệu An Nghiên thản nhiên cười nói làm hài lòng đối phương.
Thế rồi Phó Nhất Trác lại tiếp tục màn mở đầu ướt át của mình. Đầu tiên anh hôn nhẹ lên môi cô gái một cái, rồi lướt xuống chạm vào búp hoa nhỏ nhắn, chiếc lưỡi tinh ranh đi thẳng một đường từ trên xuống tận bãi cỏ mượt mà. Mạnh dạn tách hai chân thiếu nữ ra, anh đưa mắt nhìn vào khe động thần bí đang thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh sáng mờ nhạt trong phòng, cuối cùng trên môi anh chàng lại để lộ một nụ cười yêu thích.
Một cành hồng đang khoe sắc thắm, thật tình anh muốn biết hương thơm ấy thế nào và mùi vị ngọt ngào ra sao?
Nghĩ là làm, Phó Nhất Trác không chần chừ liền đưa khuôn mặt tiêu sái của mình tiến vào thăm dò hang động nhỏ.
Lúc này Triệu An Nghiên có muốn cản cũng không kịp vì chiếc lưỡi ma quái kia đã chạm vào từng vách thịt ngọc ngà của cô, đang trêu đùa miếng thịt non mềm nhỏ xinh, khiến cô chẳng thể nào chịu được.
“Ưm…a…anh…anh làm càn hơi quá rồi đấy Phó Nhất Trác…dừng lại…”
Tiếng rên đi cùng đôi lời chất vấn, ngập ngừng vang lên giữa không gian yên tĩnh tràn ngập mùi hương mị tình.
Thật sự cô đang vô cùng sung sướng, nhưng lại muốn chử thề một tiếng vì sắp không chịu nổi nữa mất. Dù cho cô đã từng trải qua những chuyện tế nhị liên quan đến thân xác, nhưng hành động đang diễn ra của Phó Nhất Trác lại là lần đầu tiên cô nhận được.
Xa lạ, thật sự quá xa lạ và kích thích, cô càng nói thì chiếc lưỡi ma mãnh kia lại còn phấn khích mà tăng nhanh tốc độ đánh trận làm cô chẳng chịu nổi, cơ thể nhạy cảm liên tục ưỡn ẹo, đôi tay từ tinh nghịch khắp người bạn tình giờ đã yên vị dưới mặt nệm, báu chặt lấy chiếc drap trải giường như thể muốn nhàu nát thành từng mảnh vụn.
“Á…đừng…dừng lại đi mà…”
Đang yên ả bất chợt vang lên âm giọng hơi cao và một chút hụt hẫng của người phụ, cùng đó là cơ thể cô bất chợt ưỡn nhẹ một cái, hơi thở dồn dập phát ra từ cửa miệng, vậy là sau đợt kích tình của người đàn ông đã đưa đẩy cô lên đến đỉnh cao hưng phấn.
Nhìn mật thủy từng dòng chậm rãi rịn ra giữa khe suối nhỏ, trên môi nam nhân khẽ vẽ lên nụ cười hài lòng.