Hơn hai tuần sau đó là ngày Triệu An Nghiên được xuất viện. Vừa ra khỏi bệnh viện cô đã cùng Phó Nhất Trác đến công ty giải quyết toàn bộ mọi khó khăn trước mắt, đưa tình hình dần trở nên tốt đẹp. Tất cả các khoản nợ trước đó, Phó Nhất Trác đều đứng ra chi trả giúp Triệu An Nghiên, nhờ vậy mà anh đã thành công trở thành cổ đông lớn thứ hai theo như yêu cầu của cô gái ấy.
Công ty YA, từng là của Phù Khánh Anh và Triệu An Nghiên, nhưng nay thời thế đã thay đổi. YA đã đổi tên thành N.A.N, ghi lại cột mốc gắn kết đầu tiên của Phó Nhất Trác và Triệu An Nghiên.1
Khép lại mọi sóng gió, hiểu lầm được sáng tỏ, nay sau ba tháng họ đã có thể bình yên bên nhau, cùng ngồi tâm sự biết bao vui buồn trong cuộc sống này bên khuôn viên ban công quen thuộc ngày nào.
“Nghiên Nghiên, em có nhớ lần chúng ta bên nhau ngắm trăng thế này là cách đây bao lâu rồi không?”
“Là hơn 6 tháng trước, hôm đó trăng cũng tròn và sáng như hôm nay vậy!”1
“Anh nhớ đêm hôm đó, pháo hoa đã bắn cả đêm trong chính căn phòng của chúng ta.”
Nghe đến đây, Triệu An Nghiên liền mím môi cười ngại ngùng:
“Hôm đó em uống say rồi nên không nhớ gì cả.”
Từ phía sau, Phó Nhất Trác ôm cô gái của mình chặt hơn một chút nữa, trên chiếc xích đu nhỏ cả hai cùng đong đưa, tang tình nhắc về chuyện cũ.
“Nghiên Nghiên này, sau lần đó có bao giờ em cảm thấy hối hận hay không?”
“Có chơi thì có chịu, em chả hối hận gì cả! Vả lại lúc đó em cũng muốn thử anh mà, thử xem anh đối với em là như thế nào.”
“Vậy sau đó em đã nghĩ thế nào?”
Phó Nhất Trác hào hứng hơn hẳn, anh còn nghiêng đầu qua nhìn cô để chờ nhận được câu trả lời, mà lúc này Triệu An Nghiên cũng đã quay qua nhìn anh với ánh mắt long lanh, cô hài lòng nói:
“Cũng không tệ!”
Một câu trả lời khiến người đàn ông liền mỉm cười đắc ý:
“Phải là quá tốt ấy chứ!”
“Lại vênh vang nữa rồi.”
Cô bĩu môi, còn véo mũi anh một cái, sau đó mới quay mặt nhìn lên bầu trời đầy sao trên cao.
Có lẽ đối với Phó Nhất Trác, khoảnh khắc bây giờ chính là hạnh phúc nhất, bình yên nhất. Anh cứ ôm Triệu An Nghiên ở trong lòng, đặt cằm tựa lên vai cô, sau vài giây im lặng lại khẽ lên tiếng:
“Mà đêm đó bắn pháo hoa nhiều như vậy nhưng anh vẫn mãi thắc mắc tại sao trong bụng em lại không có bảo bảo. Lẽ nào đạn anh không tốt em nhỉ?”
Nhắc đến chuyện này thì Triệu An Nghiên liền bật cười.
Có người đang tự nghi ngờ súng đạn của mình, trong khi lại không biết vấn đề là nằm ở chỗ cô.
Thấy cô nàng cứ cười chứ không nói gì thì Phó Nhất Trác lại chau mày, anh còn nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ:
“Em cười gì đấy?”
“Đâu, đâu có gì đâu. Chắc là đạn của anh bị lép thật rồi.”
Triệu An Nghiên ngây thơ đáp lời, nhưng trên môi lại đang nén cười hết mức có thể và kết quả là chẳng thể nào khiến người đàn ông kia tin tưởng.
“Anh biết em đang nghĩ cái gì khác nè, mau khai thật đi.”
“Không có nha, anh đừng có suy nghĩ lung tung à!”
Nói gì thì nói nhưng cô nàng vẫn cứ ngoan cố. Mà Phó Nhất Trác cũng nhây đâu kém, anh bắt đầu giở trò buộc cô phải khai ra thì mới thôi.
“Này thì giấu anh…”
“A nhột..hihi…haha…hiha… Anh dừng lại…haha…Em nhột mà…”
“Giờ em có khai thật hay không?”
“Em có…anh đừng cù lét em nữa…haha…”
Đến khi Triệu An Nghiên đã chịu thua thì Phó Nhất Trác mới dừng lại. Anh ôm eo cô, lại đặt cằm lên bờ vai nuột nà ấy, đắc ý chờ nghe câu trả lời thành thật từ ai kia.
“Em nói đi, anh đang nghe đây!”
“Ờ thì… không phải đạn anh lép mà là sáng hôm sau em đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp nên không thể mang thai được. “
Nghe cô nói xong, Phó Nhất Trác lại cau mày, nhưng lần này nét mặt anh đã trở nên nghiêm nghị hơn hẳn.
Anh xoay nhẹ người Triệu An Nghiên qua để được đối mặt với cô rồi mới nói:
“Sao em lại ngừa thai? Uống thuốc đó có gây ảnh hưởng gì đến sức khỏe hay không?”
Nhìn nét mặt nghiêm trọng của Phó Nhất Trác, Triệu An Nghiên lại khẽ cười, mà nụ cười lần này còn mang theo hạnh phúc. Cô chủ động quàng tay qua cổ anh, nhìn anh với ánh mắt yêu thương, sau đó mới nhỏ nhẹ trả lời:
“Lần đầu tiên em uống chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu. Vả lại em ngừa là vì lúc đó vẫn chưa tìm hiểu anh xong mà, cho nên sao có thể dễ dàng buông thả được.”
“Vậy bây giờ đã tìm hiểu xong chưa?”
“Ừm…chắc là xong rồi.”
Nói đến đây ánh mắt của người đàn ông đã bắt đầu thay đổi, và tâm tư cũng dần bất bình thường.
“Thế từ giờ không ngừa thai nữa nhé!”
Sau câu nói của anh là một cơn gió khẽ lùa qua, làm lành lạnh bờ vai nhỏ của người phụ nữ, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh mà còn mỉm cười với anh, thay câu trả lời bằng một cái gật đầu đồng ý.
Phó Nhất Trác cười hạnh phúc, anh lại ôm eo cô chặt hơn một chút nữa, rồi lập tức đưa ra đề nghị:
“Vậy chúng ta cùng nhau sinh con, em chịu không?”
“Ừm!” Triệu An Nghiên lại gật đầu trong vui vẻ, làm Phó Nhất Trác càng hào hứng hơn nữa.
“Thế thực hành ngay bây giờ luôn em nhỉ?”
“Chân của anh vẫn chưa khỏi hẳn mà…”
“Anh chịu được, hoặc chúng ta chia đều ra.”
“Chia như thế nào?”
“Anh hiệp một, em hiệp hai, cứ như vậy mà thay phiên!”
Nói xong, anh chàng còn nháy mắt với cô một cái. Nét mặt lúc này đã phấn khích đến không chịu được.
“Nhưng anh có chắc là muốn sinh con cùng em không?”
“Chắc một trăm phần trăm.”
Triệu An Nghiên vẫn nhìn anh, cô chần chừ thêm một chút rồi mới tiếp lời:
“Thôi, em suy nghĩ lại rồi. Sinh con xong cực lắm, không được đi làm mà lúc đó lại xấu xí, mập ú, rồi anh lại chê em.”
“Không có đâu, dù em như thế nào thì anh vẫn nguyện sủng, tình si đến hơi thở cuối cùng. Còn nếu em sợ cực thì anh ở nhà chăm con, nội trợ, cho em ra ngoài kiếm tiền bao nuôi ba con anh.”
Phó Nhất Trác miệng lưỡi nhanh nhảu, nhìn vào nét mặt mong đợi của anh, Triệu An Nghiên chỉ biết cười. Cô có muốn không chiều cũng không được.
“Cái đó là tự anh nói đó nha, em không bắt ép đâu à!”
“Dạ… Thế vợ đồng ý sinh con cho anh nhé?”
“Bây giờ luôn hả?”
“Vâng, ngay bây giờ!”
Sau đó là một khoảng lặng vô hình chợt bao trùm lên tất cả. Hai người họ vẫn nhìn nhau với ánh mắt thâm tình, và người chủ động trước lại là cô gái mạnh mẽ ấy!
Đêm nay trăng sáng, nhưng có lẽ sẽ không sáng bằng những màn pháo hoa đặc sắc!