Xuất hiện trong tầm mắt mờ mờ ảo ảo của người đàn ông khi vừa tỉnh dậy sau một lúc lâu bị ngất, là hình ảnh những người thân đang vây quanh mình.
Đầu tiên anh thấy trong tầm mắt mông lung của mình là Bành Thái Công, bên phải là ba mẹ vợ, và ông ba ruột Phó Hiên Trí, đặt biệt hơi ấm từ bàn tay đang truyền tới khiến anh phải chú ý.
Tầm mắt dần nhìn rõ mọi thứ, và khi anh thấy bên trái cạnh mình lúc này là Triệu An Nghiên thì không khỏi giật mình.
Hai chiếc giường bệnh được đặt nằm kề cạnh bên nhau, cô nắm tay anh và cũng đang dùng ánh mắt lo âu pha chút hờn dỗi nhìn sang anh.
“Vợ…”
“Anh thấy thế nào rồi?”
Trong khi Phó Nhất Trác dịu dàng gọi một tiếng “vợ” thì Triệu An Nghiên lại hết sức nghiêm nghị, cô còn hơi chau mày làm ai đó tự nhiên thấy rén.
“Anh khỏe mà!”
“Anh nằm yên đó cho em.”
Vừa nói, Phó Nhất Trác vừa định ngồi dậy nhưng lại bị Triệu An Nghiên la một tiếng, nên đành ngoan ngoãn nằm xuống.
“Anh nói anh khỏe, khỏe mà tự nhiên ngất xỉu? Khỏe mà giờ phải nằm đây truyền nước hả?”
Những lời chất vấn của người phụ nữ khiến ai nấy đều nín lặng không dám nói gì, vì đây là chuyện riêng của gia đình nhà họ. Chỉ riêng Phó Nhất Trác là dè dặt hơn hẳn bất cứ ai.
“Anh có biết hiến máu quá mức sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe không? Anh muốn tốt cho em nhưng lại khiến bản thân ra nông nổi này thì anh nghĩ em vui sao?”
“Thôi mà, vợ đừng giận. Anh xin lỗi, tại lúc đó anh cuống quá nên đâu suy nghĩ được nhiều như vậy. Sau này anh sẽ chú ý đến sức khỏe, không để em phải lo lắng. Vợ đừng bực nữa, anh biết lỗi rồi!”
Thấy bầu không khí căng thẳng Thái Thiên Thanh cũng bước tới khuyên nhủ cô con gái nóng tính của mình vài câu:
“Tiểu Trác biết lỗi rồi, thôi con đừng giận nữa. Mới sinh xong không được để tâm trạng xấu ảnh hưởng đâu, cũng không được to tiếng như thế.”
“Anh ấy lần nào cũng vậy hết, cứ tự động làm theo ý mình, mặc kệ sức khỏe bản thân chứ chẳng bao giờ nghĩ đến nếu lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì bất trắc thì con phải sống thế nào?”
“Anh nghĩ chỉ mình anh biết yêu thương, lo lắng thôi, còn em thì không biết hả?”
Đi xuôi theo chiều cảm xúc và cũng là nỗi lòng của mình. Thấy cô ngậm ngùi sắp khóc, Phó Nhất Trác liền nhích người qua gần cô hơn một chút để dỗ dành chứ cũng chẳng dám tự ý ngồi dậy.
Mà lúc này mọi người trong phòng cũng lặng lẽ rời đi, để hai người họ có thể thoải mái giảng hòa, bày tỏ tâm tình với nhau.
Đến khi cửa phòng được khép lại, chỉ còn mỗi hai người trên giường thì Phó Nhất Trác mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Anh xin lỗi, sau này anh không dám tùy ý vậy nữa. Anh cũng sẽ chú trọng đến bản thân, anh hứa là không làm em phải lo lắng. Vợ đừng giận cũng đừng khóc có được không? Anh biết anh sai thật rồi!”
Vừa ôm, vừa dỗ, anh chàng mặc cho dây truyền nước còn đang ghim kim trên tay mình đã bị kéo thẳng ra khiến tay hơi đau cũng chỉ muốn ở gần vợ mình, dỗ ngọt để cô hết giận.
Lúc này, Triệu An Nghiên cũng chịu nhìn anh, sau đó không nói năng nửa chữ chỉ liền chủ động nghiêng người qua ôm lấy nam nhân ấy, cô cũng mặc cho vết mổ có đau đớn thế nào.
Ngồi chưa nổi nhưng vì tình yêu thì chịu đau một chút có là gì!
“Tuy lần nào cũng may mắn không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng em đều rất sợ. Chỉ là em không thể hiện ra bên ngoài mà thôi. Lẽ nào anh vẫn không biết em yêu anh nhiều đến mức nào sao?”
Bên nhau đã gần 7 năm, nhưng hình như đây là lần thứ hai Phó Nhất Trác được nghe cô gái của mình nói lời yêu anh. Giờ thì mọi mệt mỏi đều tự động tan biến, trong lòng anh bây giờ chỉ có hơi ấm và ngọt ngào.
“Anh biết rồi! Anh biết vợ lo và yêu anh nhiều thế nào rồi, anh xin vợ đừng có khóc, kẻo lại ảnh hưởng đến vết thương thì anh sẽ đau lòng chết mất.”
Triệu An Nghiên chỉ hơi nghẹn ngào chứ đâu đến nổi bật khóc mà chưa gì Phó Nhất Trác đã sợ. Cô tạm thời kết thúc cái ôm âu yếm để nhìn nam nhân ấy thật kĩ, cô đưa tay chạm vào gò má của anh, ánh mắt hằn lên nhiều tia thương xót.
“Chồng của em gầy đi nhiều rồi, ở bên em anh vất vả quá đúng không?”
“Không!”
Phó Nhất Trác dứt khoát trả lời ngay, sau đó mới nhẹ giọng nói tiếp:
“Không có em đời anh mới khổ đấy vợ à!”
“Sao không có em thì lại khổ?”
“Thì em nghĩ xem, từ khi gặp em anh mới thấy cuộc sống này có ý nghĩa và mục tiêu phấn đấu, rồi em cho anh tình yêu cùng hạnh phúc. Còn nếu không gặp được em thì chắc bây giờ đời anh đã tàn vì cứ mãi ăn chơi sa đọa rồi.”
Đôi lời bộc bạch của anh khiến Triệu An Nghiên khẽ cười, rồi lại ôm lấy anh, khẽ nói:
“Còn em thì từ khi có anh bên cạnh em mới biết cuộc đời em đã không còn tẻ nhạt nữa, cũng không phải gồng mình trước dòng đời nghiệt ngã. Anh khiến em một lần nữa tin tưởng vào tình yêu và biết rằng, thật ra trên đời này vẫn tồn tại một tình yêu mang tên hạnh phúc mà trước đây em đã từng mất hết hi vọng. Cảm ơn anh đã đến và ở lại bên em!”
Những giây phút trải lòng thế này mới thật sự gần gũi nhau hơn, hiểu nhau nhiều hơn. Năm năm gắn bó không phải là thời gian ngắn, nhưng để giữ được ngọn lửa hôn nhân vẫn như thuở ban đầu thì không phải chuyện mà bất cứ cặp vợ chồng nào cũng làm được.
Cô từng gục ngã trong tình yêu vì bị chồng cũ phản bội và xem thường. Nhưng một lần nữa anh bước đến, cho cô biết thế nào là yêu thương chân thành, là bất chấp tất cả vì người mình yêu.
Giờ đây cô đã có một đàn con thơ xinh xắn, một mái ấm gia đình thật viên mãn, một người chồng luôn luôn thấu hiểu, tôn trọng và tin yêu cô. Bên cạnh đó là sự nghiệp ngày càng lớn mạnh, được làm chủ bản thân, được hạnh phúc bên người yêu mình. Có lẽ cô đã chẳng còn gì phải hối tiếc.
Có được em là may mắn đời anh! Gặp được anh là phúc phần trời tạo cho em!
Trên đời này, không có cơn mưa nào mãi mãi không tạnh. Cũng chẳng có nỗi đau nào tồn tại vĩnh hằng, vì bên cạnh chúng ta còn có rất nhiều yêu thương từ người khác ban tặng!
Hãy trân trọng vì hạnh phúc nào đâu dễ tìm!