Hạ Anh mặt đỏ hơn gấc chín, thật muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống luôn đi, hay có thể tàng hình được thì càng tốt. Nam Phong nhìn em ấy, dù cố nhịn cười nhưng khoé môi không thể không kéo lên.
– Yên tâm đi, anh sẽ không nói với ai rằng em có tướng ngủ rất xấu đâu.
Nghe anh nói thêm câu này thì quả gấc muốn thối mà rụng luôn xuống đất cho xong, Thật tình..
Nam Phong lại vẫn là một bộ mặt thiếu đòn cố tình chọc ghẹo cô bé. Trong khi anh ngồi ngắm muốn thủng cái mặt con nhà người ta, phúc lợi này là một mình anh hưởng hết chứ đâu mà giờ còn không cho cô bé tí mặt mũi nào. Anh không còn muốn có lần sau nữa hay sao chứ?
Hai giờ chiều anh trai mới chịu tìm cô, cũng thật là quan tâm em gái quá rồi. Nghĩ thôi đã muốn đánh cho anh mình một trận, sao không đi tìm em gái sớm hơn cơ chứ?
Minh Anh vừa đến nơi đã ôm bụng mà thở, chắc hẳn đã chạy một đoạn xa đến đây. Nhìn hai người trước mắt như mặt trăng và mặt trời thì có chút thắc mắc, ánh mắt cậu cơ hồ Nhìn Nam Phong đầy nghi hoặc.
– Em nhìn anh cái gì, chân anh vì làm gối cho em gái em ngủ mà bây giờ không thể bước được đây này.
Nam Phong trả lời cái gì mà không có đúng trọng tâm được, nhưng nhìn cái vẻ mặt không dấu được niềm vui kia lại còn giả vờ kêu đau kêu mỏi nữa chứ, không phải là rất thích thú thì Minh Anh có mà đi bằng tay luôn đấy.
– Em nói anh phải giữ khoảng cách cơ mà, anh đừng quên đã hứa gì rồi đấy.
Minh Anh vừa nói vừa tỏ vẻ uy hiếp, nhưng nhìn thế nào thì vẫn là một màn vui vui vẻ vẻ đến là khó chịu.
– Các anh đừng có đi cùng em nữa được không? Ồn ào chết đi được.
Giọng nói còn uể oải chưa tỉnh ngủ, tỏ rõ sự chán ghét mà ném về phái hai cái con người phiền toái kia.
– Hay em về trước, qua siêu thị muốn ăn gì thì mua đi, khoảng hai tiếng nữa anh về, ăn uống, tăm rửa rồi thay đồ để dự miting nhé. Đúng bẩy giờ bắt đầu đấy, ghe nói còn được ghi hình để phát trên VTV, chuẩn bị kĩ một chút nhé.
– Ai thèm ghi hình em mà chuẩn bị cái gì chứ, em đến xem thôi, có cần để ý mấy cái đó không?
– Ai biết đâu đấy, có cả chương trình giao lưu, không phân biệt người nhà hay khách đều có thể được nhận quà rất khủng nha. Hơn nữa nếu được lên sân khấu giao lưu với những vị khách đặc biệt đó đương nhiên là rất tốt..
– Vậy thì anh cố lên, cũng là cơ hội để trải nghiệm mà. Với em thì nó không có ý nghĩa.
– Con bé này, giờ anh ra bắt xe cho em nhé.
Minh Anh vừa nói vừa kéo theo cái cục mềm mềm chưa muốn tỉnh ngủ kia ra ngoài.
– Này, có phải anh đã tàng hình rồi không?
Nghe thấy Nam Phong lên tiếng phía sau thì hai anh em đồng loạt quay lại nhìn anh ta rồi nhún vai như thể không liên quan đến tôi.
– Chẳng lẽ anh cũng muốn về nhà anh ấy, quan hệ của hai anh cũng tiến triển quá nhanh rồi.
– Vẫn là em thông minh nhất, anh có đi xe mà. Tiện thể anh đưa em đi mua đồ luôn, anh nghĩ mình cũng muốn ăn cơm.
– Em đã nói anh đừng bám lấy anh ấy mà. Chuyện này..
– Anh thấy không sao mà, anh ấy đi cùng em chứ có đi riêng với anh đâu. Quyết định thế nhé, lát nữa gặp lại.
Minh Anh chen vào không cho em gái cơ hội để mắng người. Nói rồi ấn Hạ Anh lại đó mà vẫy vẫy tay đi thật nhanh về phía hội chợ. Minh Anh lại càng làm cho em gái mình hiểu lầm nhiều hơn, cũng lo lắng anh trai mình sẽ bị cái con người này bẻ cong lúc nào không hay. Vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn ai kia như hằn luôn con ngươi lên chán anh ta vậy.
Về đến nhà của Minh Anh, Nam Phong rất tự nhiên mà mang túi to túi nhỏ đặt vào bàn nấu ăn. Sau đó anh quay ra nhìn qua một lượt căn hộ, nó thật sự khá rộng rãi, có thể thoải mái cho một gia đình bốn người ở. Cách trang trí của căn nhà cũng rất nhã nhặn, tông màu chủ đạo là màu lông chuột pha gam trắng nhẹ nhàng, đồ đạc cũng được sắp xếp gọn gàng. Sinh viên mà ở trong căn hộ này xem ra xuất thân cũng không tầm thường đi, anh gật gù vẻ rất tán thưởng.
Trong khi đó Hạ Anh vào bếp lấy nước đưa cho anh, bảo anh ngồi nghỉ đi. Rồi mở đại một kênh trên truyền hình cho có tiếng nói, bớt đi sự ngại ngùng cho cả đôi bên. Dù đã quen thân hơn với nhau, cô cũng không đề phòng gì anh, nhưng cái cảm giác nghĩ đến người này có ý đồ với anh trai mình thì không sao tự nhiên cho được. Xong việc hôm nay Cô sẽ phải nói rõ cho anh biết để mà tránh.
Vừa uống nước xong Nam Phong cũng lên tiếng trước.
– Sao em không đến đây ở cùng anh trai, một mình ở ngoài có ổn không?
– Em không ở một mình đâu, em ở với một bạn học trong lớp, cũng rất tốt.
– Ừm, thực sự anh cũng thắc mắc sao trước đây mẹ không sinh cho anh một cô em gái?
– Em có thể làm em gái của anh, nếu anh chụi buông tha anh trai em.
– Hahaaa, anh không muốn.
Nam Phong thầm nghĩ không lẽ lại nói anh không muốn em là em gái mà muốn em là bạn gái của anh cơ. Nhưng lời chỉ nói ra đến đó thì dứt khoát bị lý trí chặn lại. Tự niệm ba lần chưa phải lúc, đồng thời bước nhanh vào khu bếp mà nhìn một lượt nữa.
– Hạ Anh, lại anh bảo.
Cô bé cũng lững thững không tình nguyện mà bước vào.
– Em định nấu hết chỗ này thật sao? Bây giờ cần làm như thế nào để anh giúp em chuẩn bị nhé, anh có thể sơ chế.
Thấy cô bé không có phản ứng, vẫn là đứng hơi xa nhìn lại thì có chút khó hiểu.
– Em không muốn anh giúp sao? Một mình em làm sẽ mệt đấy, Anh cũng biết nấu một chút mà.
Hạ Anh không nói mà ngước mắt nhìn đồng hồ. Cô thật muốn khóc trong lòng mà, ai nói cô sẽ nấu chứ? Nhưng với anh ta thì có gì phải giấu việc cô không thể nấu ăn. Có những người đàn ông nấu ăn ngon như anh trai cô thì cũng sẽ có những người phụ nữ nấu rất dở, coi như bù trừ đi, xã hội vốn phải như vậy mới cân bằng chẳng phải sao?
– Hai người đâu rồi, đã mua đồ nấu ăn chưa.
Đang lúc hai con người nào đó đứng như trời trồng nhìn nhau thì may sao Minh Anh về đến. Vừa mở cửa vào nhà, cậu để vội ba lô xuống sôfa đã bước nhanh vào bếp mà rất thành thục với tay lấy tạp rề đeo vào người. Bây giờ Minh Anh mới nhận ra cái không khí này có chút bất thường, nói gì thì nói khi ba bộ não IQ đều trên một trăm bốn mươi cùng tụ lại một chỗ thì cơ bản là không cần dùng quá nhiều lời.
– Em đi tắm đi, anh nấu một lát là xong thôi.
Minh Anh vừa nói vừa đẩy em gái đi ra ngoài, tay còn lại chỉ chỉ vào chỗ thực phẩm nói nhanh “anh mau giúp em một tay đi”. Nam Phong cũng hiểu ra vấn đề nhưng vẫn nghĩ lại cái biểu cảm vô tội của Hạ Anh vừa rồi, trên mặt đều hiện rõ mấy chữ “em và mấy món đồ này không có quen nhau đâu”, Anh lại không kiểm soát được tâm trạng vui vẻ mà cười thành tiếng.
– Anh còn nhiều điều không biết về nó lắm (là nói Hạ Anh á). Nó cái gì cũng có thể làm tốt, riêng chỉ có nấu ăn.. khẳng định một điều với anh là nó có thù không đội trời chung với nhà bếp. Nhưng mà ngoại trừ mì tôm, lại có thể nấu rất ngon đấy.
– Vậy em ấy ở ngoài như thế có thể yên tâm được sao?
– À, có Linh Nhi, cô bé ở cùng em ấy thì nấu ăn rất ngon.
– Là em ấy không thích nấu ăn?
– Cũng không hẳn, nó đã thử vài lần, dù lí thuyết nghe qua đã thuộc nằm lòng nhưng không hiểu sao khi thực hành nó luôn đi xa thực tế nhiều lắm. Cũng có đôi lần bị bỏng, rồi có khi đổ máu, cuối cùng thì cả Ba và em không bao giờ dám liều mạng để nó vào bếp nữa. Mà bản thân con bé có lẽ cũng ý thức sâu sắc được điều đó nên luôn tự giác tránh xa rồi.
Hahahaaaa
Cứ như thế anh một câu em một câu đến là vui vẻ. Hai hotboy đang nhiệt tình tạo nên những món ăn mà bao nhiêu cô gái ngoài kia ao ước được thưởng thức một lần, nhưng Hạ Anh nhìn thấy màn kết hợp này lại chỉ có cảm giác hơi rùng mình, lắc đầu mà bỏ đi. Cơ bản là họ mải miết đến nỗi nhà có mỗi cô gái đứng đó từ bao giờ mà vẫn không ai chịu phát hiện ra.
Cô bé liền quay lưng đi. Ở giữa phòng ngủ của hai anh em có hai phòng khác nữa ba của họ đã cho thiết kế lại, một phòng để sách và giá vẽ tranh cũng làm phòng làm việc, phòng còn lại làm cách âm để hai anh em có thể luyện võ hoặc tập nhảy.
Thực ra Minh Anh không thích vũ đạo, cũng chẳng vẽ tranh. Khi Minh Anh được mười tắm tuổi, Ba đã làm hồ sơ sang tên cho cậu, nhưng thật ra thiết kế lại chủ yếu dựa vào sở thích và thói quen sinh hoạt của Hạ Anh.
Cô bé đi vào phòng sách, ngồi trước giá vẽ rất chăm chú vẽ gì đó. Thi thoảng tâm trạng không vui Hạ Anh thường sẽ vẽ tranh, hoặc luyện võ, cũng có khi mở nhạc lớn và nhảy vài vũ điệu nào đó đến toát mồ hôi mới thôi.
Mâm cơm tuy đơn giản với ba món mặn một món canh, nhưng rất bắt mắt. Hương thơm đã tỏa ra khắp phòng ăn rồi.
Hai chàng trai chia nhau đi tắm xong, Minh Anh mới nói Nam Phong đi gọi em gái, còn mình vào bếp lấy bát đũa bày ra cho cả ba người.
Cửa phòng chỉ khép hờ nên Nam Phong không gõ cửa mà tự nhiên bước vào, đứng từ góc độ của anh mà nhìn thì lúc này chỉ thấy rõ phía sau của Hạ Anh. Ánh sáng hắt vào qua cửa kính chải đều lên một nhân ảnh nhỏ nhắn, thoáng nhìn giống như một bức ảnh tĩnh, cô đơn đến lạ lùng. Không hiểu sao khi thấy cảnh này, phía trong ngực trái của anh lại liên tục dồn lên vài tiếng thình thịch rồi tiếp đến là một cảm giác xót xa đến lạ. Rút cuộc cần bao nhiêu tiếp xúc nữa anh mới có thể thực sự bước vào thế giới của cô gái này.
– Những bức tranh ở đây đều là em vẽ sao? Rất có hồn nha!
– Sao anh không gõ cửa vậy?
– Ờ, anh xin lỗi. Minh Anh bảo anh vào gọi em, nhanh ra ăn cơm thôi.
Hạ Anh đặt bút xuống, đóng lại hộp màu rồi hai người cùng đi ra ngoài, ở bàn ăn Minh Anh đã đợi sẵn.
– Rửa tay đi, rồi qua đây, toàn món em thích đấy.
Vừa lấy cơm ra bát cho mọi người Minh Anh vừa cười nói vui vẻ, “à, anh phát hiện ra anh Phong nấu ăn cũng rất được nhé”.
Ăn thử vài miếng, Hạ Anh liền dơ ngón tay cái về phía hai người. Dù tâm trạng ra sao nhưng cứ có đồ ăn ngon là mắt cô bé sẽ sáng lên liền. Quả nhiên, những người không biết nấu ăn thường sẽ không kén chọn. Bữa cơm vì thế cũng kết thúc trong không khí thoải mái và vui vẻ. Hạ Anh mang hoa quả ra bàn uống nước rồi nói các anh để mình dọn, tất nhiên, việc này thì không có ai dành của cô làm gì rồi.
– Em về phòng thay đồ đi, nhớ trang điểm một chút nhé. Tối sẽ lạnh hơn nhớ lấy áo choàng đấy.
Minh Anh nói em gái rồi quay sang nhìn Nam Phong như nhớ ra điều gì.
– Anh cũng mang cả đồ mặc tối nay đi luôn hả?
– Ừm, anh hay để vài bộ đồ sẵn trên xe.
– Là vì hay đi chơi qua đêm?
– Không có, tính chất công việc thôi.
– Em quên mất nhưng bây giờ anh đang học Cao Học mà.
– Vẫn học, nhưng theo dạng cán bộ cử đi ấy. Nên khi có nhiệm vụ anh vẫn quay về hoàn thành rồi lại học tiếp. Cơ bản là thoải mái hơn lúc Đại học, cũng không bắt buộc ở trong kí túc nữa.
Hai người lại chia nhau đi thay đồ, đàn ông họ vốn dễ thân nhau như vậy. Nhưng thật ra Minh Anh cũng đã nhờ người tìm hiểu về Nam Phong, có chút thông tin rồi mới yên tâm để anh tiếp xúc e gái mình như vậy. Cũng do đặc thù công việc, không thể đi đâu cũng dơ tay: “Xin chào tôi là Phó trưởng ban – Ban Tuyên Giáo Trung Ương của Đảng Cộng sản Việt Nam, trực thuộc Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội..”. Thành ra anh cũng không kết bạn xã giao bao giờ. Anh em Minh Anh là người bạn đầu tiên anh chủ động làm quen, và rất tôn trọng họ. Nên cũng không ngại nói cho cậu ấy biết về công việc của mình. Chỉ có điều về gia cảnh gia đình anh thì cứ để sau này anh sẽ nói, bây giờ như vậy sẽ thoải mái hơn, Anh sợ biết rồi họ lại thấy áp lực khi chơi với anh.
Hạ Anh cầm theo áo choàng dạ lông cừu bước ra đã thấy hai anh chàng quần áo chỉnh tề ngồi đợi cô. Dù Hạ Anh ít khi ăn mặc theo lối tiểu thư cao quý, nhưng khi cần thì cô vẫn là thần thái hơn người. Minh Anh đã không còn lạ nhưng người ngồi bên cạnh thì ánh mắt đã dán chặt lên người cô bé rồi. Vừa như có chút ngạc nhiên thích thú, lại giống như mất hồn mà cứ nhìn mãi người con gái trước mặt. Hạ Anh đang khoác nốt chiếc áo choàng dài đến bắp chân, bên trong là váy len ôm sát cơ thể màu đen vừa chạm đến gối. Dường như trong mắt đàn ông thì các cô gái búi tóc cao để lộ vùng cổ kiêu xa mới là thứ quyến rũ kinh người, chứ không phải chỉ là vòng nào trên cơ thể mới thu hút thôi đâu. Tuy ăn mặc khá kín đáo và lịch sự, nhưng Hạ Anh vẫn khéo léo để tóc mái trước với áo choàng màu hồng panter kết hợp giày cao gót, khiến cô vẫn rất trẻ trung.
– Anh còn muốn nhìn đến bao giờ, xem mặt nó mà có cái lỗ thủng nào thì em đánh anh chết luôn tại đây đấy.
Minh Anh đập vai giúp Nam Phong tỉnh lại rồi đẩy anh đi trước lấy xe.