Hạ Anh tất bật chuẩn bị thi hết học kì một để nghỉ tết dương lịch. Bài vở ngập đầu, cô và Linh Nhi cùng căng mắt ở thư viện, rồi lại về phòng vật lộn. Kì một toàn những môn thi tự luận, mà tự luận tức là lý thuyết nó dài lê thê như cái lịch sử hình thành và tiến hóa của loài người vậy.
Đã gần một tháng nay cô không về nhà anh trai, cũng không có thời gian nói chuyện nhiều. Cơ bản là không có gì đặc biệt để quan tâm thì cuộc sống của cô nó vốn nhạt như vậy là cùng thôi.
Thi thoảng Nam Phong có gọi điện hay nhắn tin Hạ Anh đều trả lời bằng những câu mang tính kết thúc cuộc thoại, làm anh tức phát điện. Nhưng rõ ràng không có lí do gì để tức giận cả, anh là gì mà đòi người ta dành thời gian cho mình, là gì mà đòi người ta chủ động liên lạc? Chẳng phải trong mắt Hạ Anh thì Nam Phong chỉ là người lợi dụng cô để tiếp cận anh trai mình thôi sao. Đạt được mục đích rồi còn ăn vạ người ta, anh thấy mình không khác chí phèo là mấy.
Vừa nghĩ đến đấy Nam Phong lại muốn lôi thằng em họ quý giá về mà đập cho nó to đầu ra thì thôi. Cũng đúng, anh còn chưa xử lý nó. Mà vừa vặn, nó chẳng phải cũng là sinh viên năm một của trường Nhân Văn sao? Một cô gái ưu tú như vậy lẽ nào nó còn không biết? Lần này sẽ cho nó cơ hội đền tội.
Cảm thấy tâm cơ của mình không ít, nhưng chưa kịp gọi thì “Tào Tháo” đã xuất hiện.
– Anh đang xem gì vậy? Em đói quá.
Vừa vào đến nhà, Khánh Duy thấy anh họ đang ngồi sếp bằng ở sôfa thì liền chạy lại mắt ngó ngó vào macbook của anh nhưng miệng lại không ngừng đòi đồ ăn. Làm như anh có giấu ở trong máy tính hay gì?
– Lễ kỉ niệm năm mươi năm ngày thành lập học viện chỗ mẹ anh?
Nam Phong đang nghĩ xem nên hỏi thằng em về Hạ Anh thế nào cho tự nhiên nhất. Nên vẫn thờ ơ với câu hỏi như không hỏi kia.
– Ơ, em chưa mười tám này. Sao lớp trưởng lại ở đây nhỉ? Là cả anh nữa à? Hai người quen nhau à? Sao anh kín thế.. bala bala.
Khánh Duy trợn mắt nhìn anh mà không ngậm được miệng.
– Em học cùng lớp Hạ Anh sao?
– Vâng, anh lại còn biết tên bạn í luôn? Là mối quan hệ gì đây? Sao đã lên tận tivi rồi mà hai bác em lại không hỏi han gì luôn à? Cái tình huống gì đây anh?
– Thằng này! Mày kêu đói mà nói nhiều thế, vào đây ăn cơm rồi nói.
Cậu ta còn một bụng câu hỏi đang chờ giải đáp làm sao ngồi yên mà ăn cơm cho được.
– Nhìn gì mà nhìn, anh đẹp trai lắm à?
– Anh làm sao mà quen được lạnh lùng girl trường em hả? Mùa hè mà ngồi gần bạn ấy còn tưởng tủ lạnh đang bị mở cửa đấy. Không biết cô ta yêu đương thì thế nào nữa?
– Ở trường cô bé không có bạn sao?
– Có chứ anh, bạn nhiều nhất trường luôn ý, haha, thì chính là thư viện có bao nhiêu sách cũng đều là bạn thân của cô ta hết. Hahha..
– Tại bọn em không biết cách tiếp xúc thôi.
– Vậy hai người là thật ạ?
– Thật cái đầu em. Bọn anh là vô tình gặp nhau, rồi cũng trùng hợp ghép đôi tham gia cuộc giao lưu đó thôi. Mà khoan đã, em phải chịu trách nhiệm với anh chuyện này.
Nói rồi anh đứng lên ra phòng khách mang vào một đống lộn xộn những thứ bạn gái hắn để quên trên xe anh. Hại anh thành cái thứ gì trong suy nghĩ của Hạ Anh nữa không biết?
– Vì cái này mà anh bị người ta hiểu lầm là BD đấy.
Khánh Duy nghe thấy một từ này mà cơm trong miệng phụt tung tóe khắp sàn nhà luôn rồi.
– Mày muốn chịu đòn hay trả nợ cho anh.
– Được được, em trả. Muốn em trả bằng gì đây anh?
– Hảo, làm theo yêu cầu của anh cho đến khi anh hài lòng.
– Nhưng là làm gì mới được chứ?
– Chắc chắn trong tầm tay em.
– Anh, nhưng mà Hạ Anh được lắm đấy. Thực sự ngoài việc lạnh lùng như kiểu bị hội chứng bài xích người lạ ra thì cái gì cũng tốt. Thành tích ở lớp mà đứng thứ 2 thì không ai thứ nhất. Rất nhiều người thích, và theo đuổi, nhưng cậu ta đều làm như không liên quan ấy. Rất thú vị.
– Tối mai anh bay đi Thượng Hải một tuần, nên được nghỉ cả ngày mai, anh sẽ đưa em đi học. ngôn tình hay
Duy Anh nghe thì mơ hồ tưởng tượng ra điều gì đó chưa rõ ràng, chỉ có một điều cậu chắc chắn là điều gì đã làm cho anh họ cậu thay đổi đến thế này thì chắc chắn nó không hề tầm thường.
Nhà cậu vốn là căn biệt thự giống hệt nằm ngay bên cạnh nhà anh. Đương nhiên do ba của họ là hai anh em ruột cho nên dù cậu và anh là anh em họ nhưng lại thân thiết từ nhỏ. Thậm trí cậu ở nhà anh còn nhiều hơn ở nhà mình nữa, lại là đứa bé nhanh mồm nhanh miệng, rất biết cách chiều lòng người lớn, thành ra ba mẹ anh cũng quý và chiều cậu như con trai út trong nhà.
– Ngày mai em học gì? Ở đâu?
– Anh không phải chỉ đưa em đi học thôi à? Còn quan tâm chuyện đó làm gì ạ?
– Anh không thể quan tâm việc học hành của em à? Nói.
– Mai khoa em tổng kết kì một đấy, không có học gì cả. Đều tập trung ở giảng đường C thôi. Nghỉ học kì và nghỉ tết dương lịch luôn một tuần, em còn chưa biết làm gì đây..
Không có ai lên tiếng, Khánh Duy rời mắt khỏi điện thoại nhìn lên mới biết mình lại là nói chuyện với cái đầu gối rồi, tức á! Nhưng chưa kịp kêu than thì đã có cái gì mềm mềm bay vèo vào lưng cậu cùng lời nói đe dọa “mau biến về nhà em mà tắm rửa đi, mai sáu giờ ba mươi phút chờ anh ở cổng”.
“Thời tiết hôm nay cứ âm u sao đó, đúng là có người ám mình mà, lạnh thật”. Khánh Duy Vừa lẩm bẩm một mình vừa kéo khóa áo khoác lên kín cổ, chùm cả lên tai và nửa mặt. Cậu thầm nguyền rủa ai đó, không biết mình còn phải hầu hạ ông anh này đến bao giờ. Cầu trời có ai rước anh ấy đi dùm. Mô phật, mô phật!
Chiếc xe for màu trắng rì rì đi bên cạnh, Khánh Duy nhận ra là xe của bác dâu (mẹ của NamPhong). Nhưng người lái lại là ông anh quý hóa của mình. Là trò gì đây, sao không đi xe của anh, anh sợ đi con audiA8 đến cổng trường em thì con gái sẽ vây kín ăn thịt anh luôn à? Anh lại nhầm rồi, trường em cũng có hội quý tử không thường đâu. Thật là hạ thấp người khác mà.
Thấy thằng em nhìn mình với ánh mắt miệt thị như vậy anh cũng bất lực mà lắc đầu.
– Mặt anh dính cái gì à?
– Dính cái sự đẹp trai thưa anh.
– Đàn ông con trai gì mà ăn nói chua như dấm. Xe anh mang đi bảo dưỡng rồi nên đi xe của mẹ, vừa hay cũng là chuyện tốt.
Trên đường đi Nam Phong tranh thủ gọi một cuộc điện thoại, vài câu nói hỏi thăm và gì đó không rõ, chỉ biết rằng nhờ cuộc gọi đó mà anh có thể thoải mái vào trường người ta không cần dùng thẻ hay bấy kì giấy tờ nào khác.
Khánh Duy bên này thì một mặt đầy chán ghét nhìn anh:
– Em không nghĩ anh cũng có lúc lợi dụng quan hệ để làm việc tư đâu đấy.
– Gì mà to tát thế, chỉ là muốn đến thăm giáo sư một chút, vừa hay xem em thời gian qua học hành như thế nào thôi.
– Thì ra anh quan tâm em như vậy, em cảm động muốn chết luôn.
– Để xem anh về sẽ nói lại gì với ba em.
– Anh..
– Vậy em sẽ nói trước.
Khánh Duy lấy điện thoại gọi cho ai đó, cố tình bật loa ngoài rồi rất nghiêm túc lấy giọng.
– Bác ơi, bác có biết anh Phong hôm nay đi đâu không ạ?
– Ta nghe nó nói đi thăm một người bạn cũ thì phải. Con có việc gì sao?
– Bác vẫn là bị lừa rồi, anh ấy đến trường của con, mà đến làm gì bác đừng sốc.
– Trường con.. à, ta nhớ ra rồi. Nhưng mà sao bây giờ mới đến, đáng ra phải đến lâu rồi mới đúng chứ. Thật là trậm trạp như thế bảo sao ế mãi. Thôi ta bận rồi, con nhắn với nó: “Còn không nhanh mang được người về thì tốt nhất dọn ra ngoài mà ở đi”.
Khánh Duy không biết mình đã trở thành người tối cổ từ bao giờ, nhưng nếu người đó anh đủ bản lĩnh để muốn ôm về thì cậu cũng sẵn sàng giúp một tay.
Phía bên kia Viện Trưởng vừa kết thúc cuộc gọi với cháu trai thì đã vội kết nối điện thoại với một người khác.
– Hôm nay là ngày đẹp trời gì mà sáng ra tôi đã được tiếp chuyện hai vị khách quý thế này thưa Lý phu nhân.
Giọng nói khàn khàn kèm theo tiếng cười thoải mái của giáo sư An, nguyên hiệu phó kiêm trưởng khoa BTVTH. Ông vừa ngồi trong phòng làm việc nhâm nhi ly café vừa nói chuyện với người bạn thân, có thể nói là thanh mai trúc mã của ông. Lớn lên cùng nhau cho đến bây giờ quan hệ vẫn rất tốt, tính ra cũng được gần năm mươi năm rồi.
– Là ngày gì thì còn phải xem thằng con trai của tôi nó chạy đến thăm cậu rồi có được như ý hay không đấy. Lần đầu tiên tôi cảm thấy nuôi nó hai mươi mấy năm cũng không lãng phí. Hahha. Xem ra bên cậu có thứ mà nó đặc biệt quan tâm rồi.
– Lại nói đến hôm ở buổi lễ kỉ niệm chỗ cậu, một màn chất vẫn trá hình của hai mẹ con mà tôi còn muốn mang người nhà mình về giữ kĩ luôn đấy. Sao nào? Giờ muốn biết gì đây?
– Vẫn là cậu hiểu tôi, hahha. Nếu đã là người mà con trai tôi quan tâm thì cũng đáng để tôi biết rõ chứ, đúng không.
* * *