Câu chuyện bắt đầu khi Hạ Anh là học sinh trao đổi ở Canada. Nơi cô bé ở là Vancover cũng là thành phố mà gia đình hiện tại của mẹ họ đang sinh sống.
Nói một chút về gia đình của Mẹ, sau khi li hôn với ba của họ, mẹ lập tức kết hôn với một người đàn ông giàu có, Martin ryback, giám đốc của công ty chuyên khai khác khoáng sản Mar star. Khi mẹ họ về giúp sức thì ông ta bắt đầu mở rộng kinh doanh, nhanh chóng phát triển thành tập đoàn Mar star world với các công ty con ở Canada và Thụy Sỹ.
Mẹ của Hạ Anh là bà Tố Anh Thư, người đứng đầu quản lí chuỗi cửa hành kim hoàn, chính là công ty con của tập đoàn đó, ngày một phát triển.
Vài năm sau bà sinh cho ông ta một bé trai. Cuộc sống của gia đình họ rất suôn sẻ và hạnh phúc. Ngoài bé trai đó ra ông ấy còn một người con riêng, lớn hơn Hạ Anh chín tuổi.
Khi Hạ Anh học ở đó thì cậu ta đã tốt nghiệp Đại học và về giúp đỡ ba trong việc kinh doanh. Cũng nhanh chóng trở thành phó giám đốc của tập đoàn từ ba năm về trước.
Hạ Anh vì rất nhớ mẹ, nên mỗi cuối tuần cô đều đến nhà của bà. Dần dần cô cũng trở nên thân thiết với cậu em trai cùng mẹ khác cha mới được năm tuổi này.
Thi thoảng cô bé cũng gặp người anh lớn kia, nhưng anh ta rất lạnh lùng làm cô có chút sợ và đề phòng. Ông Martin thì rất tinh ý, liền nhận ra điều đó nên thường gọi cô đến nhiều hơn.
Tuy là người lăn lộn trên thương trường, nhưng đối với gia đình ông ấy lại rất ôn nhu và chiều chuộng vợ con. Ông vô cùng yêu vợ mình, nên với con riêng của bà vẫn là dành cho một vị trí sứng đáng trong gia đình, không hề có sự phân biệt. Mỗi cuối tuần ông đều cho người đón Hạ Anh về nhà chơi, ăn uống rồi để mấy mẹ con đi mua sắm hay muốn thế nào cũng không thành vấn đề. Cho nên không lâu sau đó Hạ Anh đã quen và mở lòng hơn, cũng cảm thấy khá thoải mái khi ở đó.
Không lâu sau, Martin Jess, con riêng của ông ấy trở nên dễ gần, quan tâm Hạ Anh hơn. Anh ta đảm nhận việc đưa đón con bé, cũng như bất kì vấn đề phát sinh nào ở trường của Hạ Anh, Anh cũng giúp đỡ rất nhiệt tình.
Thậm trí mỗi tháng một lần đều đặn tham gia dã ngoại cùng lớp của Hạ Anh với thân phận là anh trai.
Cứ như thế, Hạ Anh không kịp nhận ra tình cảm hai người dần khác đi, nó không đơn thuần là sự giúp đỡ, là như anh e trong nhà.
Cậu ta tuy mới hai mươi tư tuổi nhưng những gì cần trải qua cũng đã trải qua hết. Cho nên dù Hạ Anh có là cô bé chậm nhiệt, hay thu mình, hoặc lạnh lùng cỡ nào, cũng khó mà không động lòng, khó mà không phân tâm, và yêu cậu ta lúc nào không hay.
Hạ Anh là lần đầu tiên mở lòng đón nhận loại tình cảm đó, dù rất e dè và giữ khoảng cách nhưng nhất định đã thật sự vui vẻ và hạnh phúc.
Mỗi khi đi dạo, anh ta sẽ nắm tay Hạ Anh, khiến cô có cảm giác được che chở, được bao bọc. Cô bé cũng có thể dựa đầu vào bờ vai rắn chắc của anh, hay ôm anh để tìm kiếm hơi ấm giữa mùa đông đầy tuyết vô cùng buốt giá ấy.
Mỗi ngày Hạ Anh đều yêu anh ta thêm một chút. Jess cũng rất hiểu Hạ Anh, nên với cô bé cậu một mực nhẹ nhàng, ấm áp, không quá vồ vập hay ồn ào. Còn có lời hứa sẽ bảo vệ em, sẽ cho em biết một bí mật lớn vào ngày sinh nhật thứ mười tám của em ấy.
Sinh nhật hai mươi tư tuổi của Jess, đó là một bữa tiệc sa hoa của những người nhiều tiền. Sau khi kết thúc buổi tiệc chính, có nhiều khách mời chủ yếu là đối tác kinh doanh của ông Martin. Jess cùng nhóm bạn thân tiếp tục đi tăng hai, anh xin phép đưa Hạ Anh đi cùng, rồi tiện đường sẽ đưa cô về trường.
Bạn bè của Jess cũng có người đã quen Hạ Anh, có người mới nghe tên chưa được gặp mặt. Song cơ bản ai cũng biết cô bé còn ít tuổi nên tuyệt nhiên đều nghe lời jJss mà không cho cô uống rượu. Hạ Anh chỉ đi cùng và ăn mấy thứ lặt vặt, uống nước trái cây mãi cũng làm cô bé dần thấy nhàm chán. Trong khi Jess uống không ít, nhưng anh vẫn không có dấu hiệu say, có lẽ do thường xuyên đi tiếp khách cùng ba đã luyện cho anh tửu lượng tốt đến thế.
Sau nửa buổi tiệc thì bắt đầu có người say, người thì ngà ngà, cảnh tượng là một mớ khua tay múa chân đến là nhốn nháo. Jess liên tục để ý về phía Hạ Anh canh trừng cô bé như sợ bị lạc khỏi tầm mắt. Trong đám bạn của anh đã có người nhìn ra điều này.
Phần lớn họ đều nghĩ jess vì trồng bụi hoa vừa mới chúm chím còn chưa nở nên phải nhịn lắm mới không nỡ ngắt hoa. Bọn họ muốn giúp một tay, để xem cậu ta còn cao thượng được bao lâu. Đây là Canada, không phải Việt Nam, ai sẽ kiện cậu chứ.
Nói là làm, phục vụ mang lên cho Hạ Anh một ly màu hồng đỏ, nhìn khá giống nước ép dưa hấu, nói với cô do bạn cô gọi. Hạ Anh cầm ly nước, nếm thử, đúng là mùi dưa hấu, cô không suy nghĩ gì mà uống hết. Bên này Jess nhìn từ xa cũng nghĩ cô bé chỉ là uống nước hoa quả mà thôi.
Không lâu sau khi li nước trên tay Hạ Anh vừa hết, cô bé đã có cảm giác khát nước, cổ họng rất khô, còn người thì nóng ran. Cảm giác thật sự không ổn, cô liền chạy vào nhà vệ sinh, tát nước lạnh lên mặt cho tỉnh ngủ. Hạ Anh chưa hiểu được tại sao.. trong người càng nhộn nhạo, khó chịu vô cùng. Đã cố gắng cấu thật mạnh vào tay mình, từng vết lún do móng tay để lại đến rớm máu mà không sao thấy đau, thay vào đó là sự khó thở.. có cảm giác muốn gần gũi người khác làm cô sợ hãi. Là mình bị gì? Cảm giác bất lực vây lấy cơ thể đang run rẩy từng cơn.
Hạ Anh cố gắng dùng chút tỉnh táo cuối cùng đi ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng đôi chân vô lực không thể bước tiếp, cô dựa vào tường ngồi sụp xuống, ôm đầu mà khóc. Hai tay cô vẫn tự bấu chặt vào nhau thêm bao nhiêu vết xước tím đỏ trên da thịt.
Jess không thấy Hạ Anh một lúc đã giật mình đứng dậy đi tìm. Nhìn thấy cô trong trạng thái này anh liền hiểu ngay ra vấn đề, chắc chắn đã có người cố tình cho thuốc kích thích vào li nước của Hạ Anh. Cô bé chưa từng chải qua chuyện kia nên nỗi bức bối trong người bây giờ chỉ hoàn toàn sợ hãi. Lúc này Jess thật sự lo lắng, sắc mặt đã đen đi rõ ràng. Anh mà tìm ra tên khốn nào đã dở trò thì chắc chắn không bỏ qua.
Không còn cách nào khác Jess bế Hạ Anh về khách sạn. Sau đó mới gọi điện cho đám bạn thông báo anh có việc gấp, buổi tiệc kết thúc ở đây.
Hạ Anh vẫn là một màn vật vã không thôi. Nhìn cô bé mặt đã đỏ lên thêm vạn phần quyến rũ, đôi môi mềm mại lại bị chính răng cô cắn cho chảy máu. Nhìn hai bên cánh tay cô bé cũng là những đường cào cấu đến nhằng nhịt. Trong lòng Jess là một nỗi xót xa không thể nói hết. Từ khi nào anh lại cảm thấy đau lòng như vậy, lại thấy mình tồi tệ đến thế. Anh càng không thể giúp Hạ Anh giải tỏa, bởi vì bản thân anh cũng đang phải chịu đựng nỗi dầy vò không khác gì người con gái trước mặt.
Anh đi lấy nước lọc, ép Hạ Anh uống hết. Lại lấy khăm ướt lau mặt cho cô bé. Cố gắng dùng lực ấn cô nằm xuống giường, vừa định đứng lên thì tay đã bị Hạ Anh chụp lại. Jess bị mất thăng bằng liền ngã nhào trở lại, anh cố gắng trống tay để không làm đau cố bé. Lúc này mặt anh và cô đã gần tới cùng cảm nhận rất rõ hơi thở của đối phương. Jess nuốt khan một cái rồi nhẹ nhàng nói “cố gắng chịu một chút, sẽ nhanh hết thôi”. Mặc dù anh biết đó chỉ là dụ con nít, trong lòng anh cũng là ngổn ngang mâu thuẫn, nhưng vẫn cố tỉnh táo để không làm bậy.
Hạ Anh ngước mắt nhìn anh rồi gật gật nhưng nước mắt lại thi nhau tuôn ra xối xả.
Jess không kìm được liền ôm cô vào lòng, bàn tay hết sức vỗ về. “Em đừng cắn môi mình nữa, có thể cắn lên tay anh”. Hạ Anh nghe vậy thì quầy quậy lắc đầu. Jess khẽ lau đi hai hàng nước mắt trên khuôn mặt non nớt kia mà tim anh như mất đi vài nhịp, không ngừng nói lời xin lỗi..
Cứ như vậy, Hạ Anh khóc đến mệt mà ngủ thiếp đi lúc nào. Thấy người trong lòng hơi thở đều đều. Jess mới ngừng tay không vỗ về cô bé nữa. Anh thu tay lại khẽ vén những sợi tóc vương trên mặt Hạ Anh vẫn còn ướt nước mắt. Anh chỉ biết lắc đầu, nhìn xuống đôi môi vẫn còn vết máu đã khô, anh nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, ấm áp mà run run “xin lỗi em”.
Kéo chăn đắp cẩn thận lại cho Hạ Anh, Jess đứng lên đi ra sôfa, anh tu cạn chai nước, rồi dựa người ra sau, mắt nhìn chân chân trần nhà như muốn khoét sâu vào đó vài cái lỗ. Anh không biết mình đang nghĩ cái gì cụ thể, nhưng có lẽ anh nên dừng lại, đừng làm tổn thương người mình yêu nữa.