Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 27: Chỉ là lợi dụng



Cô chọn bộ trang phục có phần sang trọng tuy nhiên vẫn giữ được nét kín đáo và giản dị để đến bệnh viện, tuy nhiên cô lại chấp nhận sử dụng đồ của Tống Khâm và ngoan ngoãn nghe lời của anh điều này làm cho anh rất bất ngờ, cô chẳng phải chỉ vừa mới chống đối anh thôi mà chẳng lẽ đã thông suốt rồi sao?

Anh bỏ công việc qua một bên để đưa cô đi đến thăm ba của mình, tuy nhiên anh chỉ đứng bên ngoài theo ý của Lý Bội Ân và cũng không cần cô phải công khai mình đơn giản chỉ cần cô cứ ngoan ngoãn thuận theo anh như vậy là được rồi, Lý Bội Ân bước vào phòng nhìn ba của mình vẫn còn đang nằm ngủ, sắc mặt của ông cũng đã đỡ hơn, nhìn thấy ông không cần phải chịu đau đớn vì căn bệnh quái ác nữa bản thân cô cũng rất mừng.

“Ba…ba phải sớm khỏe lại.”

“Ba à, sau này mình không còn phải chịu khổ nữa đâu.”

Cô mang hoa và một vài món ngon mà ông thích để lên bàn kèm theo một tờ giấy để lại, chờ khi ổng tỉnh dậy đọc nó để an tâm về cô hơn, đáng tiếc suốt quá trình ông phẫu thuật không có mặt cô ở đó, cô đúng là bất hiếu mà.

Cô nắm lấy đôi bàn tay gầy gò ốm yếu của ông, nước mắt cũng đầm đìa trên gương mặt, phía bên ngoài anh lén nhìn vào thấy tình cảm cha con của họ thật tốt, nếu như gia đình của anh cũng được như vậy thì tốt biết bao, nếu ông thật sự là một người cha tốt ắt hẳn anh cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiếu thảo, nhưng bây giờ anh chẳng mong đợi gì ở ông ấy cả, vì bên cạnh ông bây giờ luôn có những bông hồng vây quanh còn nhớ đến đứa con trai này để làm gì chứ?

Cánh cửa đột nhiên bật mở, Lý Bội Ân từ trong phòng bệnh bước ra trên mặt còn đọng lại những giọt nước mắt, Tống Khâm khẽ kéo cô vào lòng dịu dàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt đó.

“Đi ăn thôi, cả ngày nay cô cũng không có ăn gì rồi.”

“Được.”

Trông cô lấy lại sức sống hơn anh cũng thấy vui vẻ hơn, sau khi ăn uống xong anh đưa cô quay trở về nhà của mình, trên xe Tống Khâm đột ngột dúi vào tay của cô chiếc chìa khóa, cô nhíu mày bất ngờ nhìn anh.

“Gì vậy?”

Anh bình thản đáp.

“Chìa khóa nhà, sau này đến đây ở đi đừng ở nơi đó nữa, đồ đạc của cô tôi sẽ cho người chuyển đến, với lại đây cũng là chìa khóa xe, sau này cũng đừng đi taxi nữa.”

Lý Bội Ân thầm bật cười trong lòng thì ra chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời một chút là sẽ có được những thứ này sao? chả trách mấy cô gái trẻ bây giờ đều rất thích ăn không ngồi rồi lo cho giao diện bên ngoài để cặp được đại gia rồi được bao nuôi, cô cũng đang là một đứa được người ta bao nuôi đấy, cảm giác này không tệ chút nào, đúng là từ hàng hiệu, nhà đến xe đều có thể có được bây giờ cô lại đi ngược lại với những quan điểm trước đây của mình, quả thật hổ thẹn làm sao.

“Sao lại cho tôi?”

Anh bật cười vì sự ngây ngô của cô, bàn tay nâng cằm của cô lên cưng chiều nói.

“Vì cô ngoan, cứ ngoan như vậy cô muốn gì cũng được, một đứa trẻ ngoan thì phải thưởng thôi.”

“…”

“Ngày mai đi làm nếu có ai dám ức hiếp cô như lần trước cứ nói với tôi, tôi sẽ sa thải hết.”

“Được.”

Đôi môi của Lý Bội Ân đột nhiên cong lên nở một nụ cười lạnh đầy sự nguy hiểm, có lẽ vì ở cùng anh nên nụ cười cũng có vào ba phần giống rồi chăng? Trong đầu của cô lúc này bắt đầu nảy lên những ý tưởng để trả thù, cô muốn kẻ đã đẩy mình đến với Tống Khâm và khiến cuộc đời của cô trở nên tệ hại như thế này không ai khác là Diệp Kỳ, cô ta năm lần bảy lượt hãm hại cô, cô quá hiền lành cả đám người trong công ty cũng vậy, có lẽ cô không thể nhẫn nhịn chịu đựng nữa.

Vừa về đến nhà, Lý Bội Ân liền chủ động ôm lấy Tống Khâm và cũng chính cô chủ động cởi áo của anh, hôm nay cô làm anh cảm thấy hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, vốn dĩ không định sẽ làm gì cô nhưng cô lại khơi dậy cảm giác cho anh nên anh không thể kiềm chế được.

“Bội Ân…”

Anh khẽ gọi tên của cô một cách ngọt ngào, giọng nói đầy nam tính và quyến rũ bên tai, Lý Bội Ân gương mặt không lấy chút cảm xúc gì, cô cứ hành động nhưng trong đầu chẳng chú tâm chút nào, anh nóng lòng bế cô lên đặt cô ngồi trên bàn, bàn tay mạnh mẽ giữ lấy eo của cô, anh như sắp phát nổ đến nơi, cô như vậy là đang muốn dùng chiêu mỹ nhân kế bức chết anh đấy sao?

Ngón tay mảnh khảnh thon dài vuốt ve gương mặt đang nóng bừng của anh nở một nụ cười quyến rũ, đôi mắt mơ màng rũ rượu lay động lòng người, anh không nhận ra Lý Bội Ân bây giờ lại xinh đẹp đến như vậy, cô chủ động cởi bỏ chiếc áo bên ngoài rồi tiến tới hôn lên cái cổ nam tính nhấp nhô lên xuống run rẩy.

Anh không thể chịu đựng được sự tấn công lần này của cô, bàn tay của cô như một cái gai nhọn chạm vào cơ thể anh tê buốt khó tả, anh ngửa cô ra để cô hôn cổ của mình mà thở dốc, bàn tay siết chặt lấy chiếc eo của cô làm cô đau đớn khẽ kêu lên.

“A…”

Anh cắn chặt môi chịu đựng một chút vì tiếng kêu của cô làm anh phản ứng quá mạnh mẽ, anh chết chắc rồi không ngờ bản thân cũng có ngày hôm nay đúng là quá tệ hại.

“Bội Ân à… cô bức chết tôi mất, cô nói đi cô đang có âm mưu đúng không?”

Anh bế xốc cô lên mang cô đặt xuống giường, cô rất bình thản chạm vào xương quai xanh của anh rồi nhếch môi cười nụ cười rất giống anh ngày trước.

“Anh không thích như vậy sao?”

Anh siết chặt lấy ga giường gục đầu bên vai của cô khó khăn hít thở.

“Không, tôi thích như vậy, cô ngoan lắm.”

Nói dứt lời anh liền chạm vào nơi bí mật bên dưới của cô nhẹ nhàng trêu chọc, không ngừng khiến cô phát ra âm thanh kiều diễm, có vẻ như đêm nay anh sẽ không thể tha cho cô dễ dàng, từ từ càn quét và cảm nhận sự phấn khích của cô, nhưng anh hoàn toàn chịu thua với cô rồi, Lý Bội Ân lại đột nhiên chạm vào vật thể của anh làm anh như muốn nổ tung.

“Bội Ân… khoan đã…”

Anh lại không thể khống chế được mắt nhắm nghiền để cô giúp mình, động tác có chút non nớt nhưng lại khiến anh sắp điên lên,anh hấp tấp nhanh chóng nắm lấy tay của cô giữ lại rồi đặt lên đỉnh đầu nhanh chóng để kết thúc quả thật quá xấu hổ, anh lại để cho người con gái ấy làm chủ bản thân chưa bao giờ thấy nhục nhã như lúc này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.