Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 37: Thích con trai hay con gái?



Tối hôm đó Lý Bội Ân tranh thủ lúc Tống Khâm đang tắm, liền lấy lọ thuốc ra uống một viên theo như lời bác sĩ dặn, nghe tiếng nước bên trong ngừng, cô vội giấu đi cái lọ thuốc rồi quay trở lại chỉnh sửa chỗ nằm cho Tiểu Bội, anh bước ra đầu tóc vẫn còn ướt, trên người là chiếc áo choàng thắt lưng không được chặt lắm để lộ phần ngực rắn chắc như đang muốn mời gọi.

Anh đi tới vali của mình lấy ra một bịch sữa, vẫn như thường lệ ngày nào cũng ép cô uống nó đến phát ngán, đột nhiên anh cầm ly sữa trên tay ánh mắt có chút đăm chiêu rồi lại nhìn về phía Lý Bội Ân đang rất vui vẻ chơi đùa với Tiểu Bội, trong đầu của anh bỗng trở nên u ám, miệng bắt đầu lẩm bẩm.

“Liệu kéo dài được bao lâu đây?”

Lý Bội Ân nhìn thấy anh liền thả Tiểu Bội ra vội đi tới lấy máy sấy tóc giúp anh và ngoan ngoãn nhận lấy ly sữa uống cạn, lúc này trong không gian yên tĩnh ấy chỉ có tiếng máy sấy tóc kêu, khiến cho không gian trở nên ngộp thở vì không ai chịu mở lời trước, nhưng có điều hôm nay Lý Bội Ân ăn mặc cũng có phần quyến rũ, cô mặc chiếc áo lụa hai dây khoác một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài để trễ một bên tay áo.

Anh thỉnh thoảng lén nhìn cô qua gương miệng mấp máy.

“Bội Ân chúng ta sẽ như thế này mãi được không?”

Tiếng máy sấy cũng tắt, cô nhẹ đặt chiếc máy sấy tóc xuống rồi ngồi xuống bên cạnh anh đôi mắt trơ nên mơ màng.


“Có thể sao? tôi vốn dĩ chỉ là món đồ chơi của anh không hơn không kém.”

Anh đột nhiên có chút kích động vội đẩy cô nằm xuống giường, Lý Bội Ân nhẹ đưa tay ra chạm vào gương mặt của anh rồi cười gượng, cô luồng đôi bàn tay của mình vào mái tóc bồng bềnh của anh.

“Tôi không muốn quan hệ của chúng ta như vậy nữa.”

“Vậy anh muốn như thế nào?”

Anh cúi thấp người xuống thì thầm bên tai của cô, làn hơi ấm áp phả bên tai làm cô có chút nhột.

“Làm vợ của tôi thì sao?”

Cô đột nhiên bật cười, ban đầu mục đích của anh chỉ là chơi đùa dày vò cô vậy mà bây giờ chính miệng của anh lại nhả ra những từ ngữ đó, làm cô buồn cười chết mất, quả nhiên trong trò chơi này cô là người thắng cuộc rồi.

“Tôi không muốn, chúng ta vẫn cứ tiếp tục như giao kèo, tôi sẽ sinh con cho anh rồi chúng ta đường ai nấy đi.”

Tống Khâm gục đầu xuống vai của cô tay siết chặt lấy ga giường, quả như anh dự đoán cô không hề để tâm đến chuyện anh nói mà chỉ một mực muốn kết thúc cái giao dịch chết tiệc đó, cô đột ngột kéo anh xuống rồi hôn lên môi của anh, đôi bàn tay lần mò tìm đến chỗ thắt lưng kéo lõng nó, cô giúp anh cởi bỏ chiếc áo choàng vướng víu trên người, anh chỉ biết cười trong đau khổ thì ra cô vẫn một mực muốn sinh con cho anh là vì muốn rời xa anh chứ không hề như những gì anh mong đợi.

“Chẳng phải anh nói tôi phải cố gắng khơi gợi để chúng ta sớm có con sao? anh cũng cần đứa con để có gia sản, tôi cần đứa con để tự do, chúng ta cứ thuận theo giao kèo có được không?”

Anh nắm chặt lấy tay của cô để lên ngực của mình để cô cảm nhận được nhịp tim của anh đang đạp lên điên loạn vì cô, ánh mắt như đang rưng rưng sắp khóc tuy nhiên anh không để mình rơi lệ trước người phụ nữ mình yêu, đôi bàn tay của anh chà nhẹ vào môi của cô thống khổ nói.

“Lý Bội Ân em muốn sinh con cho tôi lắm đúng không?”

Cô thẳng thừng đáp.

“Đương nhiên.”

Anh nhắm chặt mắt lại gật đầu toàn tâm toàn ý trút hết gánh nặng trên người, anh lao vào chiếm đoạt cô như mọi khi tuy nhiên trên gương mặt này của anh là sợ lo sợ sự đau khổ, chính anh là người bày ra cái trò chơi này và cũng chính anh là người bị kẹt trong nó, cô trơ mắt nhìn anh mạnh mẽ xâm chiếm mình, gương mặt không có lấy chút cảm xúc tựa như một kẻ mất hồn, mặc dù lúc đó cô đã cảm nhận được trái tim của anh đang đập run lên từng hồi, và chính cô cũng vậy.

Tuy nhiên lúc đó tại sao cô lại nói ra những lời vô tình đến như vậy và đến tận bây giờ trong đầu của cô vẫn có ý định rời xa anh mặc dù vẫn có chút rung động trong lòng, không lẽ chỉ vì những chuyện trước đây mà cô chẳng thể tha thứ cho anh sao?

“Bội Ân, nếu như sinh con em muốn con trai hay con gái.”

Để cô nằm trong lòng của mình đôi bàn tay của anh chạm nhẹ vào bụng của cô giọng nói có chút trầm tĩnh.

“Con gì cũng được dù sao… sau khi sinh nó ra tôi sẽ trao quyền nuôi dưỡng lại cho anh mà.”

Anh có chút khó chịu bóp má của cô.

“Em như vậy là đang muốn chối bỏ đứa bé? Trao toàn quyền là sao dù gì cũng là con của em.”

“Tôi đâu có quyền quyết định chuyện đó chứ, vì đứa trẻ là kết quả của cuộc giao dịch nên tôi… “

Tống Khâm liền chặn môi của cô lại, cô cứ liên miệng nhắc đến cái giao dịch đó, cô đúng là không có chút lương tâm nào cả.

“Được rồi, đi ngủ đi tôi mệt rồi.”

Cô nhẹ đẩy anh ra rồi quay lưng về phía anh, Tống Khâm mặt trở nên đen lại, cô lại trở về cái tính khí như thường ngày nữa rồi thật chẳng đáng yêu chút nào, anh nhích lần gần luồng tay ôm lấy eo của cô từ phía sau, anh phải ôm lấy cô như thế này mới ngủ được, nhưng anh không thích cô quay lưng lại như vậy chút nào cả.

“Quay qua đây!”

Cô thở dài một hơi rồi quay qua để anh ôm vào lòng thì mới chịu để yên, cả đêm hôm đó cô cứ chạm tay vào bụng của mình mong là sau vài lần thì cô sẽ có thai, chưa bao giờ mà cô lại mong mỏi đến từng ngày như vậy, chợt cô cũng có cái suy nghĩ về câu nói của Tống Khâm về chuyện thích con trai hay con gái, đến bây giờ mới bắt đầu chú tâm suy nghĩ, có lẽ cô thích con gái hơn vì sẽ dễ làm điệu, còn con trai cũng được nhưng tính khí không được giống Tống Khâm.

“Tống Khâm, con trai hay con gái đều được, ngủ ngon nha.”

Thấy anh đã ngủ say cô mới nhỏ giọng trả lời lại câu hỏi lúc nãy, chỉ có thể lợi dụng lúc anh ngủ mà lén lúc thể hiện chút tình cảm như vậy thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.