Tối hôm đó, Tống Khâm cũng gọi cho ông Tống, có vẻ như đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho ông nên ông cũng có chút bất ngờ liền nhanh chóng bắt máy.
“Sao thế con trai, muộn rồi vẫn gọi cho ba có chuyện gì gấp sao?”
Phía bên đầu dây bên kia Tống Khâm thẳng thừng đáp.
“Cũng lâu rồi gia đình mình không có ăn một bữa cơm cùng nhau, con muốn mời ba ngày mai đến nhà hàng Ý ở đường K ăn được không ạ?”
“Ôi trời gì thế này ba còn ngỡ mình nghe nhầm chứ, được thôi ba sẵn lòng.”
“Vâng, con không làm phiền nữa vậy thôi nhé ba.”
Sau khi ngắt máy Tống Khâm liền tắt ngay nụ cười thảo mai đó, thật khó khăn khi phải đối diện với ông bằng một nụ cười như thế, nhưng anh cũng rất mong đợi kế hoạch lần này của mình sẽ thành công và phải thành công, vốn dĩ anh có thể một tay kéo con ả kia ra khỏi nhà tuy nhiên anh vẫn còn cái đinh trước mắt là ba của anh, nếu không thì con ả đó tồn tại được tới ngày hôm nay sao?
Lấy điện thoại nhắn cho Đoàn Huệ Tâm vài dòng sắc mặt ẩn ý.
[Ngày mai tôi đến đón cô, nhớ chuẩn bị cho thật lộng lẫy một chút, ba tôi sẽ rất thích.]
[Em biết rồi, nhờ tiền của anh em mua được nhiều quần áo lắm, mai em sẽ mặc một bộ thật đẹp để ra mắt.]
[Tốt đấy, cố gắng phát huy.]
Qua ngày hôm sau, Tống Khâm chuẩn bị đã xong, hôm nay anh chọn một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần tây đen, mái tóc được chỉnh chu gọn gàng, khí chất lịch lãm, anh khoác tay Đoàn Huệ Tâm đi vào bên trong, hôm nay Đoàn Huệ Tâm diện một bộ váy đen quyến rũ nhưng không kém phần sang trọng và quý phái, dường như cả hai đều trở thành tâm điểm của anh nhìn, mọi người cứ nghĩ họ là một đôi.
Tống Khâm khi bước vào thang máy liền kéo tay Đoàn Huệ Tâm ra sắc mặt vô cùng khó coi, anh gằn giọng.
“Giữ ý tứ chút, vợ tôi sẽ ghen đấy.”
“Hừm, em biết rồi, mà khi nào rảnh nhớ cho em gặp chị dâu đó, rất muốn thấy nhan sắc của chị dâu thế nào mà làm anh điêu đứng như vậy.”
“Cô ấy không nổi bật như cô đâu, nhưng mà cô ấy rất rất xinh đẹp đối với tôi.”
Anh vừa nói ánh mắt rất hạnh phúc, anh rất tự hào khi nói về vợ của mình cho người khác nghe, Đoàn Huệ Tâm liền bĩu môi hất tay anh một cái.
“Hên là chị dâu không có ở đây, nếu ở đây chắc là màn phát cơm chó rồi.”
Cửa thang máy vừa mới bật mở, cả hai cùng tiến vào bên trong bàn đã được đặt trước, khoảng một lúc sau thì Tống Hữu cũng đến nhưng ông không đi một mình mà mang theo Hình Dư, cô ta vẫn luôn bám sát ông Tống Hữu không buông khi vừa nhìn thấy Tống Khâm cùng với người con gái khác trong đầu cô ta có chút tò mò.
“Con trai đến lâu chưa?”
Tống Khâm lúc này cũng đứng dậy vẻ mặt niềm nở chào đón ông, Đoàn Huệ Tâm cũng đứng dậy cúi đầu chào ông một cách lễ phép, Hình Dư nhìn thấy Đoàn Huệ Tâm liền nhìn lại bản thân mình với bản tính hơn thua nên khi nhìn thấy người ta có gì hơn mình là cô ta sẽ bắt đầu sinh cảm giác đố kị.
“Ơ đây là? Cô là cô Đoàn Huệ Tâm đúng không?”
Ngay lập tức ông Tống liền nhận ra Đoàn Huệ Tâm, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, Đoàn Huệ Tâm liền mỉm cười vui vẻ chìa tay ra.
“Đúng vậy, được Tống lão gia nhận ra thì còn gì vinh hạnh hơn.”
“Cô quen con trai tôi sao?”
Lúc này ông mới đảo mắt sang nhìn Tống Khâm, anh cười mỉm giới thiệu.
“Thưa ba đây là cô Đoàn, cô ấy là gương mặt đại diện của công ty chúng ta, hôm nay con tình cờ gặp cô ấy trên đường nên mời cô ấy đi ăn cùng không biết có được không ba?”
Ông Tống hai mắt sáng bừng lên từ đầu đến cuối chỉ tập trung dán mắt nhìn Đoàn Huệ Tâm, cô khẽ vén tóc của mình lên ánh mắt đưa tình với ông Tống, bên cạnh Hình Dư nhíu mày liền kéo vật của ông Tống rồi lẩm bẩm.
“Anh… anh nhìn gì đó?”
“Không có gì, ngồi đi!”
Có vẻ sau khi nhìn thấy thần tượng ở ngoài đời ông dường như đã bỏ quên Hình Dư ra một cái xó nào đấy rồi, Đoàn Huệ Tâm cố ý kéo ghế ngồi cạnh ông làm cho Hình Dư tức lộn ruột, Tống Khâm nhìn vẻ mặt đố kị của cô ta anh cảm thấy rất hài lòng, Đoàn Huệ Tâm dùng đôi chân ngọc ngà của mình nhẹ nhàng cọ vào chân của ông Tống, có vẻ như ông cũng nhận ra liền đáp lại cô bằng ánh mắt chứa đầy sự ẩn ý.
“Con trai hôm nay đưa cô gái xinh đẹp này đi ăn cùng có làm bạn gái ở nhà ghen không đấy?”
“Không có đâu cô ấy rất hiểu chuyện.”
Lúc này Hình Dư cũng đột ngột lên tiếng.
“Vậy sao? chứ không phải cậu nhờ cô ta đóng giả làm bạn gái à?”
“Ý cô là sao?”
“Thì tôi gặp cô ta ở cửa hàng mua sắm, tôi có nói chuyện qua với cô ta nhưng cô ta đâu có nhận cậu là bạn trai thậm chí còn từ chối thẳng thừng là không quen biết cậu nữa.”
Hình Dư che miệng lại cười, Tống Hữu đưa tay véo hông cô ta một cái rồi ho khẽ, cô ta liền bĩu môi giọng nũng nịu.
“Em đâu có nói gì bậy đâu, em chỉ nói sự thật thôi.”
“Thật ngại quá, xung quanh tôi đúng là không ít phụ nữ vây quanh tôi cần gì phải làm như vậy phải không cô Đoàn, chắc là do cô ấy không muốn nói chuyện với thứ tầm thường nên không nhận người quen thôi.”
“Cậu!”
Hình dư đập bàn đứng dậy, hành động của cô ta cũng ngày càng lố lăng rồi, ông Tống Hữu liền đưa tay xoa hai bên thái dương kéo vạt áo của cô ta.
“Hôm nay ngày vui đừng có cãi nhau.”
“Anh xem con trai anh kìa!”
“Em cũng nhường nhịn chút đi!”
Hình Dư cắn răng lại lườm Tống Khâm sau đó liền cấm túi xách lên đứng dậy thẳng thừng bỏ đi, cứ tưởng ông sẽ đuổi theo nhưng ông lúc này chỉ dán mắt tập trung vào Đoàn Huệ Tâm còn tâm trạng đâu mà để ý đến cô ta nữa chứ?