Bạch Tử Lệ – là kết quả tình yêu của thần dê Pan và một người con gái của một thường dân. Hai người đã gặp gỡ và nảy sinh tình yêu – một thứ không thể tồn tại trong quy luật của thiên đình, hai người có ăn nằm với nhau và sinh ra một đứa con nửa người nửa dê, người ta gọi là Bạch Dương. Và có truyền thuyết rằng, nếu ai có được chiếc sừng của Bạch Dương, thì chắc chắn sẽ có được sức mạnh vô biên, trường sinh bất tử, mạnh mẽ hơn tất cả…
Để bảo vệ con của mình, thần dê Pan cùng với người con gái ấy, hai người đã lén lút sống ở dưới nhân gian, một nhà ba người sống hạnh phúc.Tiên đế cũng đã biết được chuyện này nên đã nổi trận lôi đinh và bắt hai người phải rời xa nhau, thân dê thì bị bắt lên thiên đình chịu tôi, còn dân nữa ấy ôm con bỏ chạy, bỏ chạy thật xa khỏi nơi này, một nơi mà thần không thể nhìn thấy…
Hai mẹ con đến một ngôi làng nhỏ ở ven bờ sông, nơi đây tuy rằng rất nghèo nhưng được cái người dân luôn luôn niềm nở, thân thiện với người khác, sẵn sàng tiếp nhận hai mẹ con, lúc đó dân nữ đã an tâm ở đây và mong con được hạnh phúc.Nhưng niềm vui và sự hạnh phúc ấy không được bao lâu, dân làng cũng đã biết được con của dân nữ chính là Bạch Dương, từ đó mọi người dần dần xa lánh hai mẹ con ra vì sợ rằng thần linh sẽ trừng phạt họ vì tội bao che cho tội nhân.
Và đến năm Bạch Tử Lệ 18 tuổi, dân làng lập tức cống cho đức vua, như muốn xua đuổi hai mẹ con đi vậy, Bạch Tử Lệ cũng biết ý của dân làng, không phản đối gì mà chấp thuận gả đi…
Người cậu gả cho là nhị hoàng tử – Mạc Chi Dương, con trai của một kĩ nữ. Sau một lần ăn nằm với nhà vua, kĩ nữa ấy đã mang thai. Nhà vua dù không chấp nhận nhưng vì kĩ nữ ấy đang mang dòng máu của mình nên đã đưa về cung, nhưng hai mẹ con cũng chả được sủng hạnh gì, đức vua cũng chả quan tâm gì để mặc hai mẹ con tự sinh tự diệt, đến cả lúc kỹ nữ ấy vất vả, đau đớn sinh ra nhị hoàng tử thì đức vua cũng chả thèm đến xem mặt, nhưng vì thương con nên kỹ nữ ấy vẫn cười nói, dạy con những điều tốt nhất.
Đến khi Mạc Chi Dương lên 5, lúc đó bắt đầu bộc lộ những tài năng về chính trị của mình nhưng không được ai quan tâm, và đến năm Mạc Chi Dương 10 tuổi thì mẹ vì dành tất cả những gì tốt đẹp cho cậu, nhường cho cậu đồ ăn rồi nhường từng li từng tí một cho cậu mà không một lời kêu than, và cũng dần dần mà chết đi.
Trong đám tang mẹ, Mạc Chi Dương đã khóc rất nhiều, khóc vì sự vất vả của mẹ, khóc cho cuộc đời đầy tai ương của mẹ và đây cũng là lần cuối Mạc Chi Dương khóc, vì từ nay về sau, Mạc Chi Dương này sẽ không bao giờ khóc nữa, sẽ quyết tâm học tập để trả thù cho người đã hại cho mẹ thành ra như thế này
Cuối cùng, Mạc Chi Dương được triệu tập đến hoàng cung để bàn về chuyện cưới gả, trong suốt quá trình mà đức vua nói, không hề nhìn về phía Mạc Chi Dương dù chỉ là một chút. Đức vua triệu tập Mạc Chi Dương lên chỉ để thông báo và ép phải gả cho Bạch Tử lệ thôi, và đương nhiên Mạc Chi Dương cũng không có quyền từ chối nên đành ngậm ngùi chấp nhận gả một người không quen, là con trai, đã vậy còn nghe nói là một con quái vật nữa. Đức vua là đang muốn dìm Mặc Chi Dương xuống đáy vực sâu, để cho đến khi chết cũng không ai biết đến mình…
Rất nhanh, lễ cưới diễn ra khá là linh đình, trang trọng với màu sắc trắng và vàng là chủ đạo. Mạc Chi Dương khoác lên bộ đồ màu trắng kèm theo mũ đội màu trắng vàng, làm tôn lên vẻ đẹp nam tính của Mạc Chi Dương,còn Bạch Tử Lệ mặc bộ đồ khá tương đồng với Mạc Chi Dương nhưng nó có vài phần nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn không làm lu mờ vẻ đẹp của mình, trên đầu có đội tấm vải voan mỏng, bên viền có dát vàng lên trên đấy.
Hai người cùng dắt tay nhau đến trước mặt của đức vua rồi cùng nhau quỳ xuống bái đường, đức vua cũng nhẹ gật đầu coi như lời đồng ý. Xong hai người đứng dậy, cùng nhau làm ly rượu hẹn thề, và lễ cưới cũng kết thúc với sự chứng kiến của người hoàng tộc trong cung, còn bên ngoài không ai biết được sự tồn tại của hai người.
Sau đó, Mạc Chi Dương đi chúc rượu các đại thần cũng như anh em của mình, mặc dù chả bao giờ nói chuyện nhưng cái này chỉ là lớp vỏ bóc bên ngoài cho đỡ bị người khác đồn đại thôi. Bạch Tử Lệ cũng đi theo Mạc Chi Dương nhưng chỉ đứng bên cạnh và nhìn thôi, không nói cũng không làm một cái gì cả, chỉ im lặng từ đầu đến cuối
…Sau khi lễ cưới tan…
Mạc Chi Dương và Bạch Tử Lệ cũng được được về phòng tân hôn. Nơi đây, hai người có không gian riêng tư cho nhau, bây giờ thì chẳng cần phải đóng kịch nữa vì từ giờ chẳng có ai quan tâm đến hai người cả, dù sống hay chết cũng mặc kệ.
– “Ta nói cho ngươi biết, người đừng tưởng ngươi được gả vào đây mà lạm dụng quyền lực rồi làm loạn. Ta mà phát hiện chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu”_ Mạc Chi Dương không thèm để mắt Bạch Tử Lệ dù một lần mà nói xong rồi đi ra khỏi phòng luôn, để lại Bạch Tử Lệ ở một mình trong phòng
Bạch Tử Lệ cũng biết điều chỉ nhẹ gật đầu đồng ý xong rồi từ từ cởi cái khăn chùm đầu ra. Lúc này, khuôn mặt mới lộ rõ, Bạch Tử Lệ với đôi mắt xanh dương trong trẻo, làm da trắng trẻo mịn màng, đôi lông mày mỏng mà sắc nét, khuôn mặt tròn trĩnh, hai mắt to tròn, sống mũi thẳng cao thanh tú,kèm theo đôi môi mỏng đỏ hồng, với mái tóc nâu óng mượt, nhìn rất đẹp.
Khi nhìn vào gương mặt ấy, người ta cảm giác như Bạch Tử Lệ là một người ấm áp, dịu dàng,hiền lành, vì được thừa hưởng từ sắc đẹp của cả cha và mẹ nên dung mạo Bạch Tử Lệ chỉ có một câu để thốt lên khi gặp đó là tuyệt sắc giai nhân.
– *Vậy là cứ đi như vậy sao? Mình tưởng sẽ phải làm chứ. Thôi kệ đi, gả vào đây mong sao cho cuộc sống mình yên ổn hơn. Không biết mẹ như thế nào rồi? Có còn khỏe hay không? Đủ ăn hay không nữa…*_ Bạch Tử Lệ nghĩ
Cậu nghĩ ngợi một hồi rồi cũng nằm xuống giường nghỉ ngơi sau khi trải qua một ngày mệt mỏi và thầm mong cuộc sống bị gả đi sẽ yên ổn hơn, bình yên hơn…