Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 27



Cô gái cảm thấy hơi bất ngờ vì trong hoàn cảnh này mà vẫn có người chịu đứng ra giúp mình, vả lại nghe giọng điệu tự tin của người nói thì chứng tỏ người này không hề sợ hãi bang cướp này thì phải, được sự động viên từ một người lạ, cô gái họ Phan cảm thấy vững tin hơn một chút, nhưng trong lòng cô vẫn tràn ngập sự lo lắng và bất an. Người vừa đỡ cô gái không ai khác chính là Thanh Sơn, từ lúc xe khách bị chiếm cho tới khi bị đưa đến nơi đây, hắn vẫn luôn quan sát những hành động của bang cướp này, theo những gì hắn thấy cho đến lúc này, toàn bộ bang cướp này có khoảng hai mươi tên, bao gồm cả bốn tên trên xe khác lúc nãy, và chúng đều có một đặc điểm chung là hình xăm một con hổ màu đen ở phía bên phải sau gáy. Và dương như bang cướp này có một tổ chức rất chặt chẽ, và đây không phải là toàn bộ bang cướp, mà chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi. Theo suy đoán của Thanh Sơn khả năng nơi đây chỉ là một địa điểm giam giữ trung chuyển người của bọn chúng, mà không phải là sao huyệt chính, người ta thường nói, thỏ khôn có ba hang, nhìn vào cách thức hoạt động của bọn cướp này thì khả năng rất cao đây là một đường dây có tổ chức và quy mô vô cùng khủng bố. Đang miên man trong suy nghĩ, cùng quan sát xung quanh Thanh Sơn giật mình bởi tiếng chuông điện thoại của tên cầm đầu, giơ màn hình lên xem, tên cầm đầu thấy số gọi đến hắn bỗng cúi mình và nọi chuyện một cách vô cùng cẩn thận và dường như đầu bên kia là một người mà hắn vô cùng sùng bái và tôn kính.

– Dạ vâng thưa anh, người tất cả đều được đưa về rồi, tất cả đều không có vấn để, chỉ có lúc xuống có hơi huyên náo và sợ sệt một chút, đã được trấn an một cách cẩn thận tồi ah…

– Vâng…vâng…vâng Như Nguyệt tiểu thư rất khỏe mạnh, hiện tại thì vẫn chưa biết gì, có cần thiết đi chỗ ở riêng không ah? Nếu cần thiết có thể đưa đến một khu riêng để canh giữ cẩn thận hơn ah, vả lại nơi đây cho dù có cánh cũng khó mà thoát được.

– Vâng em biết rồi, thưa đại ca.

Hắn nói chuyện một dạ hai vâng, chứng tỏ bên kia là một người vô cùng có địa vị, kết thúc cuộc gọi tên cầm đầu hướng về đám người chuẩn bị ra lệnh đưa đi.

Khi đám người bị dẫn đi, bọn họ la hét ầm ĩ, một người đàn bà gào lên.

– Thả tôi ra, các người làm gì mà bắt tôi, tôi có làm gì có tội đâu, các người bắt cô gái kia thì bắt một mình cô ta chứ, lôi chúng tôi đến nơi khỉ ho cò nhảy mũi này làm gì.

– Đúng vậy, tôi còn phải về chăm bố tôi, bố tôi nằm viện mấy hôm nay còn không có ai trông, mau thả tôi về đi tôi xin các người đấy!! hu hu..

– Nhanh thả chúng tôi ra, chúng tôi không muốn ở đây, các người lấy quyền gì mà bắt chúng tôi chứ….

Một người đàn ông cũng lên tiếng đòi thả tự do. Thấy thế một tên đàn em tiến tới đá một cước vào người đàn ông rồi hắn thét lên.

– Có tội hay vô tội không phải các người quyết định, tất cả đều do tụi tao quyết định, các người không có quyền lên tiếng, một là các người ngoan ngoan tuân lệnh, hoặc là để lại đôi chân ở đây rồi sẽ được tự do.

Vừa nói hắn vừa vung vẩy lấy thanh đao dài khoảng sáu tấc, ánh đao sáng loáng, ánh lạnh toát ra chứng tỏ cây đao vô cùng sắc bén.

Bị dọa sợ đám người không còn dám ho he gì nữa, mà ngoan ngoãn đi theo bọn chúng

Khi đến một cây cầu gỗ chủ đủ cho từng người đi qua, Thanh Sơn đã đi lùi lại cuối cùng của đám người, khi hắn bước chân lên cây cầu gỗ thì đám cướp cũng lục tục đi theo sau, ra đến giữa cầu có khoảng năm tên cướp đi phía sau mình, lúc này bỗng dưng Thanh Sơn dùng lực dẫm mạnh chân một cái lên cầu gỗ, sau đó hắn cúi người xuống, trọng tâm hạ thấp, chân trụ vững như bàn thạch gim chắc vào thân cầu, chân phải hắn quét ngang một đường với lực đạo vô cùng mạnh mẽ, tên cướp đi sát phía sau lưng Thanh sơn không kịp đề phòng bị trúng một cước vào ngực, lực đạo quá lớn làm hắn bay xuống mặt nước năm sáu mét. Còn bốn tên cũng hơi bất ngờ chúng khựng lại, nhanh như một ánh chớp chân trụ dụng lực đẩy mạnh cả người Thanh Sơn bay nhanh ra chân phải thuận đà, tung một cước cực kỳ uy lực vào tên cướp làm hắn ngã nhào phía sau, thuận thế đẩy luôn ba tên còn lại ngã nhào xuống cầu gỗ, sau đó bọn chúng lần lượt rơi xuống mặt nước.

Bây giờ đám hành khách đã tách biệt với bang cướp bằng một cây cầu, bởi vậy mà Thanh Sơn lúc này ra đứng chặn ở đầu cầu.

Thấy động tĩnh lớn, tất cả bang cướp mười lăm tên liền tập trung lại đầu cầu gỗ, bọn chúng mang theo hung khí bao vây lấy Thanh Sơn, tên cầm đầu thấy Thanh Sơn manh động như vậy hắn nheo mắt nhìn chàng sau đó cất giọng đe dọa

– Ồ, Thật bất ngờ đó chàng trai, mày cũng dám động đến bang hắc hổ bọn tao, có lẽ mày chưa biết chữ chết viết như thế nào đúng không, khôn hồn thì bó tay chịu trói, mày sẽ giảm bớt được một ít đau khổ, còn nếu không tao sẽ róc xương lột da rồi ném vào biển khơi nuôi cá mập.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.