Lúc này cô gái có tên Phan Như Nguyệt tiến đến gần Thanh Sơn và đưa cho chàng một lọ thuốc.
– Cảm ơn anh đã giúp đỡ mọi người vượt qua nguy hiểm, đây là thuốc chữa thương a bôi lên một lúc sẽ cầm máu ngay, tôi có thể biết tên anh được không, nếu như anh đến Thanh An mà chưa có chỗ để đi có thể qua nhà tôi ở một vài hôm dưỡng thương xong rồi có thể tiếp tục hành trình. chứ giờ anh bị thương nặng như thế này một mình bôn ba cũng không tiện, tôi đã gọi cho bố nói về tình hình ở đây, một ra khỏi khu rừng này là bố tôi đón rồi, nên không cần phải lo lắng về sự an toàn nữa.
Thấy thái độ Phan Như Nguyệt chân thành như vậy, Thanh Sơn cũng không tiện từ chối, vả lại hắn lúc này bị thương cũng không nhẹ cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức một vài hôm, mà hắn đến nơi đây du lịch một môt mình không hề quen biết ai, giờ kết thêm một người bạn cũng sẽ thuận tiện hơn trên hành trình tiếp theo.
– Nhà chị ở đâu, tôi chị sợ làm phiền đến gia đình chị thôi, thương thế của tôi cũng không quá nặng, nếu như không phiền tôi sẽ dưỡng thương xong rồi đi ngay.
Thấy Thanh Sơn đồng ý ở nhà mình Phan Như Nguyệt cảm thấy khá hào hứng, cô nở một nụ cười thỏa mãn. Sau đó giới thiệu một chút về nhà mình.
– Nhà tôi ở cách trung tâm thành phố không xa, nhà tôi còn ông, bố và mẹ kế, mặc dù ít người nhưng khá vui vẻ, gia đình tôi dễ tính lắm anh không cần phải lo lắng đâu. A cứ đến nhà tôi rồi sẽ biết ngay, mà tôi có thể biết tên tuổi của anh để tiện xưng hô không?
Nói rồi đôi mắt cô ta tỏ ra e thẹn, hai người vừa mới gặp mặt mà đã hỏi tên tuổi, cô cảm thấy hơi đường đột. Còn Thanh Sơn cũng không để ý đến điều đó, lúc này những vết cắt trên người làm hắn khá đau, nên chỉ mong nhanh chóng xử lý những vết thương này để không gây ra những biến chứng có hại, vậy nên hắn cũng giới thiệu qua bản thân mình một chút.
– Tôi tên là Dương Thanh Sơn, mười bảy tuổi nhà tôi ở thành phố Đô Thành lầm này tôi qua đây là để đi chơi, không ngờ hôm nay làm gặp việc như thế này, nhưng cũng may là bây giờ mọi chuyện được giải quyết.
Thấy Thanh Sơn là một người trẻ tuổi mà đã chững chạc và dũng cảm như vậy Phan Như Nguyệt cảm phục trong lòng, không nghĩ rằng một chàng trai trẻ mà có thể làm được như vậy, trong lòng cô lúc này dâng lên một cảm giác khó tả, sau đó cô giới thiệu về mình.
Tôi tên Phan Như Nguyệt, năm nay mười chín tuổi, tôi đang học trường đại học Đô Thành, bởi vì ông nội tôi ốm nên tôi về thăm, thật không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
Trong lúc hai người trò chuyện thì chiếc xe vẫn bon bon chuyển bánh chỉ còn một đoạn ngắn nữa là vượt qua hố đen của con đường. khi chiếc xe khách đang rời xa sự nguy hiểm thì lúc này trong khu resort, tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi.
Tên cầm đầu bị đánh ngất lúc này cựa quậy người nhưng tỏ ra vô cùng đau đớn, lúc nãy hắn bị Thanh Sơn đánh gãy tay chân và còn bị vỗ một chưởng vào ngực trông vô cùng thê thảm.
Hắn cố lết thân thể đến gần chiếc điện thoại, phải mất rất nhiều sức lực mới đến được, lúc này sứ hắn chẳng còn được bao nhiêu, tay hắn run run nhấn vào nút trả lời rồi nằm vật xuống áp tai vào ống nghe. giọng hắn thều thào từng tí một, khiến cho đầu dây bên kia tỏ ra mất kiên nhẫn với hắn, nhưng bên kia đâu biết được bộ dáng thê thảm của hắn bây giờ.
A..a..lô…a…lô đại ca..không…ổn rồi, bọn…bọn chúng thoát…thoát rồi.
bên kia đầu dây nghe vậy giật mình không tin tưởng hắn hỏi lại tên cầm đầu.
– Mày bảo sao cơ, bọn nào thoát rồi, tao không hiểu, mày nói rõ tao nghe coi
Lúc này tên cầm đầu dồn hết chút sưca lực còn lại để kể lại chuyện đã bị người khác đánh nghã, bây giờ toàn bộ đang ngất đi, chỉ có mỗi hắn là tỉnh lại nhưng tình trạng cũng không tốt đẹp gì, nhưng hắn không kể là do bọn chúng chủ quan khinh địch, mà hắn kể là địch nhân của hắn quá lợi hại và có người trong bóng tối giúp đỡ, nên bọn chúng bị đánh bại mà không kịp trở tay. Sau đó tên cầm đầu nói với đầu bên kia bằng giọng phẫn nộ và tha thiết cầu xin.
Đại ca nhất định phảo đòi lại món nợ này cho chúng em và rửa nỗi nhục này cho bang hắc hổ, chúng ta chưa bao giờ chịu sự khinh nhờn lớn như vậy.
Nghe vậy bên kia cũng xuôi lòng không có quá trách tên cầm đầu. hắn lại hỏi lại một lần nữa
– Mày nói chỉ một thiếu niên mười bảy mười tám mà lợi hại như vậy, mày miêu tả dáng vẻ của hắn xem thế nào, ở cái thành phố này lúc nào xuất hiện người như vậy chứ,
tên cầm đầu lúc này miêu tả lại dáng dấp Thanh Sơn và hắn không quên nhắc thêm rằng.
Đại ca! mặc dù thằng đó thắng, nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ, chắc cử vài cao thủ là có thể xử đẹp hắn rồi.
Nghe thế bên kia đầu dây chửi ầm lên.
Một lũ thùng cơm vô dụng, một thằng oắt mà không làm gì được, nếu đơn giản như thế thì đã không xảy ra chuyện như bây giờ, tao sẽ cho người qua bên mày, chờ đấy.
Lúc này trong một trang viên rộng rãi xa hoa, một khu biệt thự tọa lạc trên một bảo địa sát chân núi, biệt tự ba tầng vô cùng xa hoa rộng rãi, trước là một bể bơi vô cùng rộng, hai bên trồng nhiều cây cảnh lạ mắt hoa nở xinh tươi. xung quanh khu biệt thự có mấy chục tên mặc vét đen đeo kính râm trông rất hoành tráng và kỷ luật.
Trưpcs hồ bơi một người đàn ông khoảng bốn mươi lăm tuổi khuôn mặt chữ điền, miệng rộng mày kiếm có một vết thẹo nhỏ trên lông mày bên phải, mặc dù độ tuổi tứ tuần nhưng thân hình vẫn vô cùng lực lưỡng cơ bắp cuồn cuộn thể hiện ông ta là một cao thủ nội gia. lúc này ông ta ném mạnh chiếc điện thaoij xuống sàn vơc tan tành rồi chửi ầm lên.
Một lũ vô dụng, một con oắt cũng không bắt được, bọn nó muốn tao phải báo lên trên như thế nào chứ. mau cho người qua cứu chữa cho bọn nó đi.
ông ta nói với một tên đàn em, sau đó có một phụ nữ tuổi độ hai tám bước đến xoa xoa vào ngực ông ta nũng nịu.
Cao gia không cần quá tức giận như vậy, chúng ta còn lá bài tẩy mà, để Phan Như Nguyệt trốn thoát cũng thật đáng tiếc, nhưng theo tình báo thì lão già đó rất nhanh sẽ không chịu nổi, vậy nên ngài yên tâm đi không cần phải quá lo lắng bàm giao với phóa trên.
Thôi được rồi ta không giận nữa, nhưng sỉ nhục này không thể bỏ qua được. Cho người tìm tên tiểu tử kia rồi nghiền xương thành tro để nuôi lũ cá của ta.
nói xong hắn cười dê với phụ nhân rồi bế nàng ta lên đi vào phòng…