Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 113: Gặp lại Phan Như Nguyệt



– Bọn chúng đến rồi, chúng ta phải nhanh chân lên mới được, tạo một chút hiện trường giả kiểu như cô bị dòng nước này cuốn trôi nhé. Nói xong Thanh Sơn lọ mọ tạo hiện trường giả làm như Phan Thục Trinh lăn xuống con suối rồi bị dòng nước suối cuốn trôi vậy. Xong xuôi đâu đấy hắn cứ lững thững quanh Phan Thục Trinh mà không biết phải làm như thế nào? thấy Thanh Sơn như vậy Phan Thục Trinh che miệng nở một nụ cười duyên dáng.

– Anh sao thế, chúng ta mau đi thôi.

– Nhưng mà giờ đi như thế nào, cô có đi được đâu, giờ phải làm sao đây?

– Tôi không đi được vậy thì anh cõng tôi đi, chứ anh định làm sao nữa?

– Nhưng mà tôi chưa bao giờ cõng một cô gái trên lưng cả, tôi không quen việc này.Thanh Sơn lúc này tỏ ra vô cùng khó xử, quả thật hắn chưa từng tiếp xúc gần với một người khác giới, cho dù Là Thanh Thanh hắn cũng mới rụt rè nắm tay một vài lần, huống hồ là cõng một cô gái trên lưng. – Vậy thì anh để tôi lại đây đi.

– Không được tôi không thể để cô ở lại đây một mình được, thà không gặp thì thôi, đã gặp mà không cứu thì đó không phải tính cách của tôi, mà lại sau này găp lại Phan Tiểu thư tôi biết ăn nói với cô ấy như thế nào?

– Thế giờ anh quyết định đi, cõng tôi cùng đi hoặc là để tôi lại đây. Anh phải tập làm quen dần đi chứ, đàn ông thời nào rồi còn ngại tiểu tiết như vậy?

Lúc này tiếng quát càng lúc càng gần, thấy vậy Phan Thục Trinh dục.

– Anh còn không quyết định thì cả tôi và anh đều không thể đi khỏi nơi này được nữa đâu.

Bỗng có tiếng la thất thanh.

– Bên này có dấu vết, nhanh qua bên này tìm kiếm.

Nghe thấy vậy Thanh Sơn giật mình, khuôn mặt hắn đỏ ửng rồi cất giọng cam chịu.

– Cõng thì cõng thôi, sợ cái gì.

Nói rồi Thanh Sơn tiến đến đỡ Phan Thục Trinh lên lưng, khi hai cơ thể vừa chạm vào nhau, một cảm giác êm êm, mềm mại chà xát vào sau lưng, làm cho Thanh Sơn khuôn mặt đã đỏ ửng lại càng thêm đỏ, hắn bước loạng choạng trong đêm giẫm lên một nền đất đầy lá rụng mà đi, sau lưng vẫn nghe thấy tiếng truy tìm của đám người nhà họ Tôn.

– Dấu vết đến đây là kết thúc rồi, chẳng lẽ lại trôi theo dòng nước, huy động anh em tìm kiếm dọc theo con suối này, còn một nửa nữa thì chia nhau ra tìm những nơi khác.

Tiếng của đám người mỗi lúc một xa, còn Thanh Sơn cõng Pan Thục Trinh trên lưng hắn men theo dòng suối mà đi xuống, nhưng hắn không đi sát vào bờ suối mà đi cách xa bờ suối mấy chục mét, bởi lúc này ăn vẫn còn nghe thấy tiếng của đám người truyền đến, và ánh đèn láp lóe trong đêm,

Mặc dù Phan Thục Trinh không nặng, cũng chỉ hơn bốn mươi cân, nhưng lúc này Thanh Sơn lại cảm thấy nặng nề và áp lực rất lớn, cô gái trên lưng vòng tay ôm chặt lấy cổ của Thanh Sơn, còn phía sau lưng thì sự cọ xát mềm mại âm ấm khiến cho Thanh Sơn lúc này hết sức khổ sở, một chàng trai mới lớn lần đầu tiếp xúc da thịt với một người con gái khiến hắn cảm giác nặng nề và áp lực vô cùng, hắn chỉ mong muốn làm sao quãng đường này nhanh chóng kết thúc. nhưng mà sự đời thường khác lạ, những cái mình mong chờ thì lúc nào cũng lâu đến, mà cái không mong đợi thì có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Khoảng cách xuống chân núi không quá xa, nhưng vì đi theo dòng suối nên khoảng cách có xa hơn một chút, Thanh Sơn lựa chon phương án này là vì nhằm theo dõi được cung đường của đám người truy tung, như vậy Thanh Sơn sẽ dễ dàng phát hiện ra động tĩnh của bọn chúng nhằm có phương án đối phó.

Nhưng lúc này có một tiêng quát vang lên.

– Hết rồi, đây là đỉnh thác nước.

– Chẳng lẽ cô ta rơi xuống bên dưới.

– Nếu như vậy cô ta hẳn phải chết không nghi ngờ.

– Rơi xuống với độ cao này thì chỉ có tan xương nát thị rồi còn gì?

– Chúng ta về thôi. có lẽ cô ta chết thật rồi.

– Đúng vậy về thôi nào!

Lúc này đám người nhao nhao bàn tán, nhưng tên đội trưởng cất giọng

– Tất cả im lặng cho tôi, Không cần biết cô ta có rơi xuống hay không, nhưng ông chủ đã có lệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, vì vậy năm người các cậu hãy đi xuống bên dưới kiểm tra cho tôi. còn nữa theo tôi tiếp tục lên núi tìm kiếm, có tin tức gì phải lập tức báo cáo, tất cả đã nghe rõ chưa, nếu ai làm việc tắc trách thì đừng có trách tôi đấy.

Chia nhau ra đi làm đi.

Thấy một vài tên còn lưỡng lự tên đội trưởng lúc này đá mấy cái vào mông của bọn chúng rồi thét lên.

– Còn không đi đi, đứng đó làm gì, lại muốn ăn đòn hay sao.

Lúc này năm tên co giò bỏ chạy, bọn chúng còn không quên cất lên những lời bất mãn.

Còn bên này tên đội trưởng cũng chia người hướng ngược lên trên núi chia nhau tìm kiếm.

Một bên khác, đang ngồi nghỉ ngơi ở một nơi cách đó không xa Thanh Sơn đang cười thầm trong bụng, còn Phan Thục Trinh lúc này đã ngủ thiếp đi, phần vì mệt phần vì những vết thương trên người sức chịu đựng của cô ta nhưng vậy cũng đã rất khủng bố.

Lúc tên đội trưởng đi khuất dạng, Thanh Sơn nhẹ nhàng bế Phan Thục Trinh lên rồi cất bước đi theo năm tên lúc nãy, dựa theo ánh đèn mà đi theo bởi vì đó cũng là con đường để xuống núi, lúc xuống gần đến con đường lớn phía trước, Thanh Sơn không vội đi xuống đường, mà hắn ẩn nấp trên một lùm cây, sau đó đánh thức Phan Thục Trinh dậy rồi gọi điện cho Phan Như Nguyệt đến đón.

Sau hơn một giờ chờ đợi, thì một đội xe năm chiếc dừng lại bên vệ đường, sau đó một cô gái xuống xe, cô ta đưa điện thoại ra gọi, một lúc sau Thanh Sơn xuất hiện trước mặt cô gái và cất tiếng.

– Đã lâu không gặp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.