Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 116: Độc ác



Hạ nhân vừa bước đến cửa thì bị tiếng quát làm hắn giật mình dừng lại, sau đó quay người lại hướng về phía đám người.

– Còn có việc sai bảo ạ?

– Không có việc gì, anh cứ đứng lại đó một chút rồi đi cũng chưa muộn.

Nằm trên giường Phan Thái Hùng đưa mắt nhìn qua người hạ nhân rồi cất giọng.

– Đây là Thái Nghĩa, cũng là một người nhà họ Phan, cậu ấy là người đáng tin cậy, bố cậu ấy theo tôi nhiều năm, giờ cậu ấy làm ở trong nhà, là tai mắt của tôi.

– Ồ thì ra là thế, nếu cậu được tin tưởng như vậy thì cứ ở đó một lúc.

Nói xong Thanh Sơn tiến đến gần bàn rồi cầm một trong hai bộ ngân châm lên quan sát rất kỹ lưỡng. Một lúc sau Thanh Sơn đặt một bộ châm xuống rồi quay mặt nhìn vào đôi mắt Phan Thái Nghĩa rồi cất lời.

– Cậu chắc chắn đây là hai bộ ngân châm cậu chuẩn bị.

– Đúng vậy, đây là hai bộ Ngân Châm tôi đã cất công đến Minh Dược Vương để mua. Đây là y quán nổi danh nhất của thành phố. Chẳng lẽ ngân châm này có vấn đề gì sao?

lúc này Phan Thái Nghĩa cất giọng chắc chắn.

– Từ khi mua về, cậu đã bóc ra hay chưa vậy?

– Tôi không hiểu biết những thứ này, bởi vậy khi mua về tôi chưa bao giờ mở ra, vẫn còn nguyên đai nguyên kiện như vậy.

Nghe nói vậy Thanh Sơn tỏ ra ngạc nhiên, trên mặt mang một nét trầm ngâm. Thấy vậy Phan Thái Hùng cất giọng hỏi thăm.

– Có chuyện gì vậy? chẳng lẽ nói có người đã động tay động chân vào hai bộ ngân châm này?

Thanh sơn cất giọng trả lời

– Nếu như tôi suy đoán không nhầm, khả năng đã có người sờ vào bộ ngân châm này.

– Như vậy có nghĩa là sao? Tôi không hiểu gì?

Phan Như Nguyệt cất giọng tỏ ra khó hiểu.

Không để ý đến câu hỏi của Phan Như Nguyệt, Thanh Sơn nhìn qua Phan Thái Ngĩa.

– Cậu bảo là cậu không mở ra, nhưng cậu nhìn xem dấu vết này có đúng như nguyên bản hay không,

Thanh Sơn đưa lên cho Phan Thái Nghĩa xem chỗ sơ hở trên túi đựng châm. Sau đó cho tất cả mọi người nhìn xem. Lúc này Phan Thái Hải cất giọng

– Như vậy hẳn là có ai đó chạm vào, thế từ lúc đưa về tới nay có ai đã cầm vào hay chưa? Cậu có chắc chắn là cậu luôn luôn giữ hai bộ ngân châm này không?

Phan Thái Nghĩa suy nghĩ một lúc như đang cố lục tìm trong trí nhớ của mình xem là đã từng có ai chạm vào bộ ngân châm chưa?

– Thế nào rồi? không nghĩ ra à?

Phan Như Nguyệt thiếu kiên nhẫn cất giọng hỏi.

– Con yên lặng để cho cậu ấy suy nghĩ.

Phan Thái Hải lườm con gái một cái, một lúc sau Phan Thái Nghĩa mới à một cái.

– À, tôi nhớ ra rồi, lúc nãy khi tôi đi về qua nhà chính, lúc đó bà chủ có gọi tôi lên sửa lại bóng đèn trong phòng của ông bà, vì sợ hỏng bộ ngân châm nên tôi có để ở trước cửa phòng một lúc, mất mấy phút.

– Vậy là trong mấy phút ấy cậu không nhìn thấy bộ ngân châm này đúng không?

– Đúng vậy khoảng hơn năm phút tôi không nhìn thấy, bởi lúc đó bà chủ bảo đóng cửa lại để kiểm tra ánh sáng đã đủ chưa?

Lúc này Thanh Sơn cất tiếng.

– Thôi được rồi, chuyện đã rõ ràng có gì cần thiết tôi sẽ gọi anh phối hợp, giờ a có thể đi được rồi.

Sau khi Phan Thái Nghĩa đi ra khỏi phòng Thanh Sơn cầm túi ngân châm lên rồi cất giọng giải thích với ba người.

– Bộ ngân châm này đã có người động tay chân vào, mà chính xác là năm cây châm này.

Thanh Sơn rút lần lượt năm cây châm ra thì chính xác có ba cây châm ngắn và ba cây châm dài, rồi đặt lên khay rồi lại tiếp tục nói.

– Trên năm cây châm này được bôi một lớp kịch độc, nếu như dùng cả năm cây này để châm cứu thì nạn nhân sẽ bị phong bế kinh mạch mà chết. Đặc biệt là loại độc này không làm cho nạn nhân chết ngay lập tức mà cái chết sé diễn ra từ từ và vô cùng đau đớn, người ngoài nhìn vào thì thấy nạn nhân vẫn bình thường nhưng thật ra nạn nhân sẽ đau đớn cho đến chết.

– Qua đây tôi có thể suy đoán ra một điều.

Thanh Sơn chưa kịp nói xong thì Phan Như Nguyệt đã nói ngay lập tức.

– Thật là ác độc, mà cậu suy đoán được điều gì rồi?

– Cô cứ để cho tôi nói xong đã, việc gì mà phải nhảy vào mồm tôi nhanh như thế chứ.

– uhm thì cậu nói đi tôi không nói nữa.

Lúc này thì cha con Phan Thái Hùng, Phan Thái Hải cũng chăm chăm nhìn Thanh Sơn chờ đợi.

– Nhìn cách dùng độc này thì chứng tỏ kẻ đó có hận thù với ông, và có thể là hận thù đó là rất lớn, nếu không thì người ta cũng sẽ không dùng cách độc ác này để hạ độc đối phương.

Ỗng hãy nhớ lại xem, ông từng gây thù chuốc oán với ai sâu nặng nhất?

– Cậu biết đấy để xây dựng và phát triển thành một gia tộc hùng mạnh thì việc cạnh tranh, gây thù chuốc oán với một số người là không thể tránh khỏi, nhưng mà tôi cũng chưa từng làm việc gì quá tay như đốt nhà giết người. vì vậy để nhớ lại thì đó dường như là điều không thể.

Nói rồi Phan Thái Hùng đưa ánh mắt nhìn ra phía xa xăm dường như là đang để tìm kiếm xem mình đã từng có những hằn thì với ai, và ai là người căm thù mình nhất. Mãi một lúc sau ông ta mới cất giọng nhẹ hơi mang vẻ tiếc nuối, tiếc nuối một điều gì đó mà không thể sửa chữa được.

– Tôi nhớ cách đây có lẽ khoảng hơn hai lăm năm gì đó, lúc đó tôi đã ngoài bốn mươi tuổi, gia tộc mới bước vào giai đoạn ổn định nhưng thật sự nói là giàu có thì chưa hề. Trong một lần khảo sát ở Ngũ Long Hồ, lúc đó chưa phát triền như bây giờ, vẫn còn rất hoang sơ. Khi đó một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi là khai thác du lịch, bởi vậy chúng tôi góp vốn để khai phá vùng đất tiềm năng này. Trong lúc giải phóng mặt bằng và sơ tan người dân ở đó thì đa số đã đạt được thỏa thuận đền bù và sơ tán. Nhưng vẫn có một số người tỏ ra không hợp tác, trong đó tôi nhớ nhất có một hộ gia đình khu trung tâm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.