Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 37: Gần Đến Kì Thi Giữa Kì



Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Uyển, đôi mắt của Từ Thiệu Châu khẽ run lên, trong lòng anh dâng lên một cảm giác xấu hổ không thể giải thích rõ ràng.Cô ấy vừa nghe thấy tất cả những lời đó…

Ánh mắt của cô ấy là gì vậy?

Thương hại hay ghê tởm?Anh không còn muốn nhìn kỹ nữa.

Từ Thiệu Châu rũ mi mắt xuống, thờ ơ nhìn đi chỗ khác, ánh mắt lạnh lùng.

Đường Uyển muốn đi về phía anh, nhưng khi cô vừa bước một bước, anh liền quay người đi về phía trước như không hề nhìn thấy cô.

Cô sững người tại chỗ.

Đứng ở cổng trường nhìn bóng lưng anh đi xa, cô do dự hồi lâu, cuối cùng không đi theo mà chọn đường về nhà ngược hướng với anh.

Trong hai ngày cuối tuần, Đường Uyển ở nhà nhồi nhét kiến ​​thức. Từ sáng đến tối cô luôn bận rộn đến nỗi không còn thời gian để nghĩ đến những việc khác. Chỉ là vô tình học quá độ, đến mức quên ăn quên ngủ, học tập và nghỉ ngơi có chút lộn xộn.

Trở lại trường vào thứ hai, cô vẫn còn một chút choáng ngợp. Có một buổi chào cờ sáng thứ hai tất cả các lớp đều phải tham dự.

Trong cuộc họp buổi sáng, Đường Uyển đã nghe thấy tên của Lục Diên. Lãnh đạo nhà trường cho rằng những gì Lục Diên làm đã làm đã gây ảnh hưởng xấu và khiến một bạn cùng lớp phải nghỉ học, vì vậy họ quyết định ghi học bạ và phê bình toàn trường.

Lục Diên đứng ở phía sau lớp A8, nghe chủ nhiệm khoa phê bình trên sân khấu, anh ta cáu kỉnh vò tóc.

Giáo viên chủ nhiệm Vương ở bên cạnh vỗ vỗ cái lưng còng của cậu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đứng lên, nghe cho kỹ.” Ở lại trường học quản chế phạt không phải chuyện đùa.

Mặc dù Lục Diên vẫn hành động dại dột, nhưng anh ấy đã kiềm chế bản thân rất nhiều.

Anh liếc nhìn Từ Thiệu Châu đang học lớp A7 bên cạnh cắt giọng một cách miễn cưỡng.

Vấn đề này là một sự thay đổi ở đây. Tiếp theo, học sinh các khối sẽ bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.

Khác với tâm trạng hồi hộp của những học sinh khác, Đường Uyển rất mong chờ kỳ thi này, cô muốn kiểm tra kết quả học tập của mình trong khoảng thời gian này nên kỳ thi càng cận kề, cô càng chăm chỉ hơn.

Cố Giai Giai cảm thấy rất áp lực khi ngồi cạnh cô ấy.

Các bài kiểm tra giữa kỳ diễn ra vào thứ năm và thứ sáu số phòng thi của mỗi người được chỉ định ngẫu nhiên. Một ngày trước ngày thi, số phòng thi được đăng lên, ngay lập tức thu hút rất đông học sinh.

Cố Giai Giai lấy giấy bút, khó khăn chen qua đám đông, rồi lại chen ra. Vừa trở về chỗ ngồi, cô ấy vừa vuốt lại mớ tóc mái bù xù của mình, vừa kích động hét lên: “Đường Uyển, để tớ giúp cậu, cậu đang ở phòng thi số 21! Hehe, tớ ở phòng thi số 20. Tớ đã ghi lại số phòng thi của cậu cho cậu đây”

Đường Uyển nhận lấy mảnh giấy cô ấy đưa: “Cảm ơn.”

Do dự một lúc, cô nhỏ giọng hỏi: “À, cậu có thấy Từ Thiệu Châu ở phòng thi nào không?”

Cố Giai Giai sững người, sau đó cô ấy lắc đầu:“À, chuyện này tớ không để ý, cậu hỏi cậu ta làm gì?”

Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến Từ Thiệu Châu trước mặt Cố Giai Giai

Nói về điều này, cô ấy đã thấy cô chủ động nói chuyện với Từ Thiệu Châu trước đó cả hai dường như có một mối quan hệ tốt. Nhưng cô ấy cũng không thấy hai người cô liên lạc trong vài ngày qua, như thể không quen biết nhau.

Lý do chính là trai đẹp quá khó gần…

Khi một cô gái đang trong độ tuổi dậy thì dành sự quan tâm đặc biệt cho một chàng trai thì dấu hiệu của yêu thầm ập đến

Cố Giai Giai trong lòng đã có suy đoán và muốn được xác nhận.

Liếc nhìn các bạn học ở bàn trước và bàn sau, đảm bảo người khác không nghe thấy, cô không nhịn được buôn chuyện, nhỏ giọng hỏi bạn cùng bàn: “Đường Uyển, cậu cậu có thích Từ Thiệu Châu không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.