Đường Uyển ngẩng đầu lên, khẽ đảo mắt, khóe mắt cố ý liếc về phía hàng sau phương hướng, lại không ngờ phát hiện cách đó không xa có một nam sinh đang lẳng lặng nhìn cô.
Cô hơi sững sờ, khóe miệng cong lên một vòng cung dịu dàng mà chỉ có anh mới nhận ra. Sau đó, cô đứng thẳng người một cách tự nhiên, cắm nắp chiếc bút nhặt được vào đầu bút.
Từ Thiệu Châu chậm rãi chớp mắt. Các bàn trong lớp của họ hơi không bằng phẳng, từ góc độ của anh, anh có thể nhìn thấy cánh tay thon thả của cô gái.
Khi thời tiết trở nên nóng bức, cô không mặc áo khoác đồng phục học sinh nữa mà có thói quen xắn tay áo để lộ cổ tay…
Giữa tiết học
Được giáo viên chủ nhiệm là Lý Vân gọi đến văn phòng. Cô có lẽ có thể đoán những gì giáo viên sẽ nói với cô
Trong văn phòng.
Nhìn cô bé ngoan ngoãn trầm lặng trước mặt, Lý Vân không tự chủ được mềm giọng nói với cô bé: “Đường Uyển, hiện tại em đang ở nhà cậu em sao?”
“Không ạ”.
“Vậy thì em nên thường liên lạc với cậu mình vào các ngày trong tuần đúng không? Em có muốn mời cậu đến cuộc họp phụ huynh này không? Hoặc, một số người lớn tuổi thân thiết với em như ông bà cũng có thể mời họ đến.”
“Cậu em rất bận và em cũng không có quan hệ thân thiết nào với người lớn tuổi nào cả. Cô, nếu là việc học của em thì cô cứ trực tiếp nói với em.”
“Có một số chuyện vẫn cần giải thích với phụ huynh, không chỉ chuyện học hành mà còn chuyện đời sống. Nhưng nói về chuyện học hành, kỳ thi giữa kỳ lần này em đã đứng đầu lớp, đã có tiến bộ rất lớn. Có thể thấy rằng em đã nỗ lực rất nhiều. Cô còn sợ những việc xảy ra với gia đình em sẽ làm ảnh hưởng đến em
Cô ấy thậm chí còn không biết rằng có một người tiềm năng như vậy trong lớp của mình.
Trước lời khen của cô, Đường Uyển chỉ cười nhẹ.
Sau khi nói về điểm số, chủ đề quay trở lại cuộc họp phụ huynh. Sau khi chắc chắn rằng không có ai đến buổi họp phụ huynh của cô ấy, giáo viên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho cô quay lại lớp
Đường Uyển nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc, nhưng không ngờ, giáo viên phụ trách đã trực tiếp liên lạc với chú của cô và thông báo về cuộc họp phụ huynh.
Đêm đó, Đường Uyển nhận được một cuộc gọi từ Lý Khải
Đầu dây bên kia nói rằng ông ấy rảnh để tham dự cuộc họp phụ huynh của cô. Cô trực tiếp từ chối: “Cậu, cậu cuối tuần cũng không có nhiều thời gian? Cậu không cần dành thời gian cho cháu.”
Nếu cô nhớ không nhầm thì thứ bảy tuần này ông ấy sẽ đi công tác để bàn công việc nên dù có đồng ý cũng không thể đi được…
Cuối cùng, Cậu nói sẽ để Mợ của cô đi thay
Nghĩ đến đây, Đường Uyển đau đầu xoa xoa lông mày. Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với gia đình đó.
Thế là cô từ chối hết lần này đến lần khác.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Khải bất lực nhìn điện thoại “Đứa trẻ này đều là người thân, sao lại khách sáo như vậy?”
Trương Nguyệt Hoa bất mãn trừng mắt nhìn chồng mình “Anh có rảnh rỗi đi chăm sóc người ngoài như vậy, tại sao không quản tốt nhà của mình đi”
“Người ngoài cái gì? Tiểu Uyển là con gái của chị tôi, tại sao lại là người ngoài?”
“Yo, anh coi nó như cháu gái, nó có coi anh như cậu sao? Anh không thấy nó mặt lạnh như sáo sao? Hễ nó có việc gì thì gọi điện thoại cho nó ngay, Lý Khải tôi nói cho anh biết anh còn chưa đối xử với con trai mình được như vậy đâu?”
Lý Khải cau mày, cảm thấy rằng vợ mình đang gây rắc rối mà không có lý do.
“Cha của Tiểu Uyển vừa qua đời không lâu, con bé vẫn còn là một đứa trẻ, không nơi nương tựa, tôi giúp con bé thêm một chút thì sao?
“Được rồi, sau khi cha nó chết, nó có nhiều tiền như vậy, đủ cho nửa cuộc đời của nó về sau rồi nó co cho ông một cắc một xu nào không.”
Nhắc đến điều này, Trương Nguyệt Hoa cảm thấy hơi chua chát.