Ngoài trời se lạnh nhưng nếu có một buổi hẹn hò dưới màn pháo hoa đêm giao thừa chắc chắn sẽ rất lãng mạn.
Nhưng sau khi ra ngoài, Đường Uyển cảm thấy gió lạnh thổi qua trước mặt, cô cảm thấy mình không thể làm lại được với cái thời tiết này
Lạnh quá!
Cô sắp bị đóng băng luôn rồi.Cô quấn khăn thật chặt và đút hai tay vào túi.
Lại một cơn gió thổi qua, chiếc áo hoodie cô đang mặc bị thổi bay chiếc mũ cô cô lập tức lạnh toát.
“Ối.”
Từ Thiệu Châu thấy vậy, vội vàng giúp cô đội lại mũ, nhìn gò má sưng húp vì lạnh của cô, đau lòng nói: “Chúng ta trở về đi?”
Đường Uyển lắc đầu, “Không, đã đến đây rồi, không về đâu sắp đến giờ rồi.”
Màn trình diễn ánh sáng đài phun nước bắt đầu lúc 7:00 khi hai người đến thì đã khoảng 8:30. Lúc này, rất nhiều người đã tập trung tại Quảng trường rộng lớn, hầu hết họ đều ra ngoài cùng cả gia đình. Mọi người vui vẻ chơi đùa, chụp ảnh và kiên nhẫn chờ đợi giờ bắn pháo hoa.
Bắt đầu từ chín giờ, pháo hoa sẽ bắt đầu bắn tạo nên sự sôi động Khi giao thừa đến lúc 0 giờ, pháo hoa sẽ nổ nhiều và to nhất.
Trên con đường cách đó không xa có nhiều quán ăn, thu hút nhiều trẻ em và thanh niên.
Đường Uyển vẫn còn ngây thơ như trẻ con, vì vậy cô chạy đi mua một cây kẹo bông đầy màu sắc.
Kẹo bông to, mịn và giống như đám mây.
Cắn một ngụm, vị ngọt ngào lan toả ra trong miệng khiến cô cười híp mắt.
Một bà mẹ trẻ đứng trước mặt họ đang bồng đứa con một tuổi. Đứa bé nằm ngoan ngoãn trên vai mẹ mình, ánh mắt bị cây kẹo bông gòn trên tay Đường Uyển thu hút.
Nó bi bô khua khua đôi bàn tay nhỏ bé về phía cô, đôi mắt to đen láy, sạch sẽ và xinh đẹp.
Đường Uyển nghĩ tới trêu chọc đứa bé, vung vẩy kẹo trong tay, trái phải một hồi.
Đầu nhỏ của em bé cũng quay đi quay lại
“Ya…ya~”
Nó tò mò chớp chớp đôi mắt to tròn, đôi má trắng như sữa phúng phính rất đáng yêu.
Đường Uyển mỉm cười nhẹ.
Đôi mắt của Từ Thiệu Châu hơi tối lại.
Người mẹ trẻ chú ý đến động tác của đứa bé, vỗ nhẹ vào lưng nó, đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cặp đôi trẻ đẹp cách đó hai mét.
Nhận thấy bé con có hứng thú với kẹo bông gòn của cô gái, mẹ đứa trẻ dở khóc dở cười, thân thiện cười với đối phương, sau đó ôm bé con trong lòng đi sang một bên, dần dần cách xa hai người.
Đường Uyển không có niềm vui, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài tập trung vào đài phun nước luôn thay đổi cách đó không xa.
Sau đó, cô hắt hơi một cách thiếu chuẩn bị, “Hắt…xì!”
Từ Thiệu Châu đột nhiên trở nên lo lắng, “Có lạnh không?”
Cô đưa kẹo bông gòn đến bên miệng anh, cười nói: “Muốn ăn không? Nó rất ngọt.”
Nhìn cục kẹo bông lớn trước mặt, Từ Thiệu Châu có chút không hiểu, nhìn trái nhìn phải lần lượt các góc độ, cuối cùng nghiêng đầu cắn một miếng, anh đưa lưỡi ra liếm chỗ bông còn bị dính trên miệng.
Cảm nhận được bông tan chảy trong miệng rất ngọt! Nhưng lại có mùi đường hóa học nồng nặc.
Anh không thích.
Trong lòng tùy ý đánh giá, anh khẽ liếm vết đường đã tan trên đôi môi mỏng, yết hầu bọc trong chiếc áo len cao cổ màu đen của anh khẽ trượt xuống.
Đường Uyển nhìn anh, cảm thấy mình đã bị mê hoặc.
Á á á á.
Sao Từ Thiệu Châu đẹp thế!
Sau khi quan sát được hai giây, Đường Uyển nhân lúc không ai để ý, cô kiễng chân lên và nhanh chóng hôn vào môi anh.
Từ Thiệu Châu sững người Anh chớp mắt, đưa tay lên sờ môi, khẽ mím môi.
Đây là lần đầu tiên Uyển Uyển hôn anh trước mặt nhiều người như vậy…Cô ấy đang thể hiện tình cảm sao?
Nhận ra điều này, Từ Thiệu Châu lặng lẽ đỏ mặt lồng ngực hơi run run.
Nhưng tại sao cô lại đột nhiên hôn anh?
Anh lặng lẽ nhớ lại hành động vừa rồi của mình, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của cô gái, trái tim anh sắp động.
Sau khi Đường Uyển khéo léo hôn anh, cô lùi lại nửa bước, nắm lấy tay anh một cách tự nhiên, tâm trạng vui vẻ nhìn về phía trước. Hai người đã từng hôn nhau nhiều lần, theo cô hôn là hành vi giao tiếp tình cảm bình thường.
Lúc này, thanh niên bên cạnh cúi đầu, thấp giọng nói: “ Uyển Uyển, anh muốn nữa.”
Biểu tình trong mắt hắn rất rõ ràng.
Tuy nhiên, phản ứng đầu tiên của Đường Uyển nghĩ rằng anh vẫn muốn ăn kẹo bông, vì vậy cô vô thức đưa kẹo vào miệng anh.
“Đây, đây.”
Cô cười, “Anh thích lắm sao? Vậy cái này cho anh ăn đi.”
Cô phát hiện kẹo bông dù có đẹp đi nữa nhưng Hương vị của chất tạo ngọt hóa học quá đậm
Ăn một hai miếng thì không sao, ăn nhiều dễ khó chịu
Từ Thiệu Châu: “…”
Anh liếm răng, mặt không chút cảm xúc đoạt lấy kẹo dẻo từ trong tay cô, rồi ậm ừ một cách có lệ.
Đường Uyển:?
Tại sao anh ấy đột nhiên buồn bã?
“Chíu____bùm!”
Tiếng pháo hoa đột ngột làm Đường Uyển giật mình.
Cô theo bản năng nhìn lên bầu trời, chỉ thấy những chùm lửa nhanh chóng phóng lên bầu trời phía trên quảng trường, cùng với tiếng nổ “rầm” một tiếng, hoa lệ pháo hoa nở rộ giữa không trung, đủ màu rực rỡ chiếu sáng một bên, sau đó biến thành các vì sao đang rơi xuống.
“Đẹp quá, A Châu, nhìn đi!”
Cô cười kéo tay áo anh nhắc nhở, sau đó sự chú ý của cô bị pháo hoa thu hút.
Đã lâu lắm rồi kể từ khi thành phố cấm người dân bắn pháo hoa, cô đã không nhìn thấy chúng ở khoảng cách gần như thế này.
Trước khi pháo hoa kết thúc, Đường Uyển muốn chụp một bức ảnh làm kỷ niệm.
Nhiệm vụ chụp ảnh đương nhiên giao cho bạn trai.
Cô nhảy đến một nơi ít người, quay lưng về phía pháo hoa đang không ngừng nở rộ, đáng yêu vươn hai tay giơ hai ngón tay lên, mày mắt hơi cong, “Nhớ chụp ảnh khi pháo hoa nổ lên.”
Từ Thiệu Châu cầm máy ảnh, tập trung vào khuôn mặt tươi cười của cô gái và chụp nhiều bức ảnh liên tiếp.
Khi màn pháo hoa lúc chín giờ sắp kết thúc, Đường Uyển thay đổi tư thế, giơ hai tay lên trên đầu và tạo một trái tim lớn về phía máy ảnh, mỉm cười ngọt ngào.
“A Châu năm mới vui vẻ.”
Từ Thiệu Châu mặt nóng bừng, vội vàng chụp cảnh đẹp này.
Ngoài đó rất lạnh.
Sau khi Đường Uyển ngồi xổm ở quảng trường xem đợt pháo hoa thứ hai lúc mười giờ, cô không nhịn được nữa, vừa cảm thấy lạnh vừa buồn ngủ nên vội vàng kéo Từ Thiệu Châu về nhà.
Khi cả hai từ bên ngoài trở về, cơ thể họ được bao bọc trong không khí lạnh như băng.
Đường Uyển liên tục hắt hơi nhiều lần.
Từ Thiệu Châu cau mày, giục cô đi tắm trong khi cô tắm anh đi pha trà gừng cho cô.
Tuy nhiên, vào sáng mùng một Tết, Đường Uyển thức dậy thấy mình vẫn bị cảm lạnh.
Mũi hơi khó chịu.
Cô không bị sốt.
Đo nhiệt độ cơ thể và uống thuốc cảm xong, cô nép vào ghế sô pha trong phòng khách xem TV, xem được một lúc thì chóng mặt ngủ thiếp đi, lấy chăn quấn chặt lấy người, mặt mày đỏ phừng phừng.
Lại mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Từ Thiệu Châu“ Uyển Uyển, em phát sốt rồi.” Anh một tay che trán cô, thanh âm khàn khàn có chút căng thẳng.
Đường Uyển ngồi dậy sờ trán cô, phát hiện thân nhiệt của cô quả thực rất nóng.
“Hình như là phát sốt, khụ…”
Từ Thiệu Châu từ trên ghế sô pha ôm cô lên, mặc quần áo đi giày đi tất cho cô, giống như đối mặt với đại địch, “Chúng ta đi bệnh viện đi.”