Đường Uyển hiếm khi đi giày cao gót, cô cố gắng đi lại trong phòng khách cho quen, nhưng mới đầu vẫn là có hơi khập khiễng.
Từ Thiệu Châu ở bên cạnh kinh hãi nhìn, vội vàng tiến lên đỡ cô, lo lắng cau mày. Nhưng cô lại cười vui vẻ: “Ha ha, không sao, chỉ là không quen, đi dạo vài vòng là được.”
Sau một vài phút luyện tập, cô đã có thể di chuyển tự do và thậm chí xoay tròn tại chỗ.
Đôi giày pha lê, những bông hoa xinh đẹp, một khung cảnh ấm áp và người cô thích ở bên cạnh, vào lúc này, Đường Uyển cảm thấy niềm hạnh phúc đã mất từ lâu đã trở lại. Cô đột nhiên hứng thú, “A Châu, em múa cho anh xem nhé?”
Từ Thiệu Châu sửng sốt một chút, sau đó nhìn cô đầy chờ đợi: “Được.”
Anh di chuyển bó hoa trên sàn, dọn một khoảng trống trong phòng khách.
Đường Uyển đứng giữa, hơi ngại ngùng.
Cô ho khan hai tiếng: “Em có thể là múa không tốt lắm, anh đừng cười.”
Cô lấy hết can đảm.
Từ Thiệu Châu nghiêm túc hứa: ” Anh không cười.”
Đường Uyển đã không khiêu vũ trong một thời gian dài.
Ký ức học múa cổ điển từ năm lớp 2 đến lớp 6 dường như đã xa vời với cô.
Cô đã quên.
Nhưng khi điện thoại di động phát bài hát mà cô thường dùng khi tập, những ký ức đó từ từ hiện lên trong đầu cô, khiến cô bủn rủn chân tay. Khi giơ tay và chân, cô ấy đang đung đưa, cánh tay mềm mại không xương, eo quấn trong chiếc áo len và váy dài duyên dáng và mảnh mai, đôi giày pha lê dưới chân cô tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng và bóng tối.
Cô giống như một nàng tiên nhỏ rơi xuống trần gian, những bông hoa đầy màu sắc xung quanh cô ấy đã trở thành vật trang trí cho cô.
Cô nhảy rất nghiêm túc.
Động tác mềm mại, duyên dáng.
Từ Thiệu Châu ngây người nhìn cô, tâm trí anh hoàn toàn bị mê hoặc bởi cô gái trước mặt.
Anh không khỏi nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt chuyên chú thâm trầm.
Đường Uyển không nhớ nhiều động tác vũ đạo, cho nên cô chỉ chọn một động tác quen thuộc nhất, một phút đồng hồ liền hoàn thành, cuối cùng kết thúc bằng động tác chỉ mũi chân xuống đất, một tay vẽ một vòng tròn.
Cô quên mất những gì xảy ra tiếp theo.
“Khụ”, cô chắp tay sau lưng, ánh mắt sáng ngời nhìn khán giả duy nhất trên sân, “A Châu, thế nào?”
Từ Thiệu Châu định thần lại, hàng mi dài khẽ run, ngón tay trong túi anh giật giật một cách vô thức.
Anh liếm liếm khô khốc, nghiêm túc nói: “Anh nhìn không rõ, Uyển Uyển có thể nhảy lại không?”
Đường Uyển sửng sốt.
“Không nhìn rõ?”
Chẳng lẽ động tác của cô quá nhanh?
Ngay khi cô đang cân nhắc xem có nên làm lại nữa không, cô thoáng thấy đôi tai đỏ bừng của anh.
“…”
Ồ.
Cô đã nhận ra.
Anh đang lừa cô.
Đường Uyển hơi chuyển con ngươi, mỉm cười gật đầu, “Được, vậy em sẽ múa tiếp, lần này anh phải nhìn cho rõ ràng.”
Trước khi bắt đầu múa, cô xin anh chiếc chuông bạc để đeo lên mắt cá chân.
Mỗi khi cô bước một bước, tiếng chuông giòn và ngọt ngào sẽ vang lên.
Sau đó, cô ngẫu nhiên chọn ra một bông hồng màu hồng và kẹp nó trên đầu ngón tay.
Cô theo giai điệu nhảy múa, động tác múa giống y hệt như lần đầu khiêu vũ, khác biệt chính là trên tay cầm một đóa hoa, đôi mắt mang theo ý cười, đột nhiên có một tia dịu dàng cùng kiều diễm, giống như một vị tiểu thiếp đang mê hoặc vị vua của mình vây.
Tiếng chuông leng keng hòa với âm nhạc mang một vẻ đẹp và sự ngọt ngào khác.
Đường Uyển tùy cơ ứng biến vài động tác, mỉm cười đi tới gần thanh niên mảnh khảnh bất động, dùng bông hồng tinh xảo trong tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm trắng nõn của anh, hài lòng nhìn vẻ mặt không còn bình tĩnh của anh.
Ngay khi cô định quay người bỏ đi, anh đã nắm lấy cổ tay cô.
Đường Uyển buộc phải ngừng khiêu vũ. Cô còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, cả người đã bị nhấc lên không trung.
Bông hồng trên tay cô rơi xuống đất.
Một trong những chiếc giày pha lê trên chân cô cũng rơi ra.
Từ Thiệu Châu bế cô đến sofa gần nhất và ngồi xuống, cúi đầu nhìn cô, cổ họng anh hơi cuộn lại, và giọng nói khàn khàn bị kìm nén của anh tràn ngập những lời buộc tội trống rỗng, “ Uyển Uyển, đừng dụ dỗ anh.”
Cô ấy có biết cô ấy có bao nhiêu quyến rũ không?
Sáng như ánh mặt trời
Đầy mê hoặc!
Khi cô định xoay người rời đi, anh không kìm được vươn tay bắt lấy chùm sáng, đem cô giam cầm trong lòng.
Anh cúi đầu tựa vào vầng trán trắng nõn mịn màng của cô, không khỏi thở dài, ánh mắt tối sầm lại.
Đường Uyển vô tội chớp mắt, vòng tay qua cổ anh, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh nói nhìn không rõ, em nhảy lại.”
Từ Thiệu Châu: “.…”
Đường Uyển hỏi: “Bây giờ anh đã nhìn rõ chưa?”
Từ Thiệu Châu ấp úng ” Rồi”.
Anh hôn lên khóe miệng cô, cảm thấy không hài lòng, sau đó, những nụ hôn dày đặc rơi xuống, từ môi và răng anh phát ra tiếng thì thầm khe khẽ: “ Em múa thật đẹp.” Đường Uyển cảm thấy điệu nhảy của cô có lẽ đã kích thích anh đến một điểm nào đó
Anh đè cô lên lên sô pha và hôn cô rất lâu.
Không biết lúc nào, quả búi tóc trên đầu của Đường Uyển bị giật ra, chiếc kẹp tóc hoa đào rơi vào một góc không biết, mái tóc đen dài buông xõa, luồn vào trong kẽ tay anh, chiếc cổ trắng nõn như ngọc cũng lộ ra.
Cuối cùng, anh không thể chịu đựng được nữa.
Nhận thấy sự khác thường trong cơ thể, anh chợt cứng người, không dám cử động nữa.
Cảm xúc của anh dâng trào nhưng anh cố hết sức kiềm chế bản thân.
Cuối cùng, khóe mắt anh đỏ lên vì nhẫn nhịn.
…
Cả hai ở nhà cả ngày.
Ngoại trừ một chút quan tâm vào buổi sáng, thời gian còn lại là làm những việc của riêng họ.
Anh ấy học và còn cô vẽ truyện tranh.
Đơn giản và ấm áp.
Vào buổi tối, Từ Thiệu Châu còn làm cho cô một bữa tối thịnh soạn có thể so sánh với bữa tối giao thừa, còn có một chiếc bánh gato lớn.
Vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám, Đường Uyển cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Tuy nhiên, sau khi vui mừng, cô nhìn những bông hoa trong phòng khách và cảm thấy hơi lo lắng, không biết phải làm gì.
Nhiều hoa quá, vứt đi thì tiếc.
Vì vậy, Đường Uyển muốn tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất, hái những bông hoa còn nguyên đó để làm hoa khô, cắm vào lọ để thời gian nở hoa lâu hơn, đợi chúng khô héo tự nhiên. Đối với những bông hoa có màu sắc đặc biệt tươi sáng, cô sử dụng chúng để tạo ra những bức tranh tự nhiên trong sáng.
Cô đã mất vài ngày chỉ để xử lý những bông hoa này.
Sau tết bắt đầu vào học kì mới
Để được nhận vào Đại học Nam Kinh, Từ Thiệu Châu lại phải nghiến răng chuyển về ngôi nhà cho thuê của mình, một lần nữa bắt đầu cuộc sống học tập gian khổ như một nhà sư.
Ngày đầu tiên đến trường.
Cố Giai Giai, người vừa mới đến lớp, đã ôm chặt lấy Đường nhìn
“Ahhh, Uyển Uyển, nhớ cậu quá!”
Giọng cô ấy vẫn tràn đầy năng lượng như ngày nào.
Đường Uyển vùi mình trong chiếc áo khoác dày cộp, gần như không thở nổi, sau khi được buông ra, cô mới có cơ hội nhìn kỹ đối phương. Sau khi nhìn xong, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng véo khuôn mặt đầy đặn của cô ấy, chậm rãi nói hai chữ: “Mập mạp.”
Cố Giai Giai: “…”
Đây là chê sao!!!
Cố Giai Giai vẻ mặt bi thương che lỗ tai: “ Tôi không nghe, tôi không nghe thấy gì hết!”
Tiểu tiên tử béo sao không thể được! Món ăn năm mới ngon như vậy, cô ấy đương nhiên phải thưởng thức nhiều một chút.