Vì không thể nộp đơn vào khoa Văn học Từ Thiệu Châu đã quyết đoán đi theo Đường Uyển đăng ký vào Khoa Tài chính của Đại học Nam Kinh quá trình đăng ký cực kỳ nhanh chóng, không hề do dự mà còn có một chút phấn khích.
Đường Uyển: “…”
Khoa Tài chính có rất nhiều chuyên ngành.
Cô giới thiệu chuyên ngành Tài chính mạng.
Đây là chuyên ngành phổ biến trong trường, điểm chuyên ngành có thể tương đối cao, để đảm bảo an toàn, Đường Uyển bảo anh chọn một vài chuyên ngành quan tâm hơn làm môn thay thế.
Giữa tháng Bảy.
Kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học đã được công bố.
Đối với Từ Thiệu Châu, có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt: anh đã đậu đại học Nam Kinh
Tin xấu: Anh đậu vào không phải chuyên ngành tài chính mạng hay tài chính chung như của Đường Uyển.
Chuyên ngành đậu của anh là công nghệ sinh học?
Cái quái gì vậy?
Chưa tưng nghe qua.
Từ Thiệu Châu hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào giao diện thông báo nhập học hiển thị trên điện thoại một cách hung dữ, như thể anh muốn đục một cái lỗ vào nó.
Ý tưởng đến lớp với Uyển Uyển mỗi ngày của anh đã tan thành mây khói.
Hỏng… Ừm, có chút tức giận và khó chịu.
Anh nên học tập chăm chỉ hơn để đạt được điểm cao hơn trong bài kiểm tra. Đường Uyển phải an ủi rất lâu anh mới có thể bình tĩnh lại.
Đường Uyển ra khỏi phòng tắm đúng lúc nghe thấy tiếng thông báo của chiếc điện thoại di động trên bàn.
Cô đi tới cầm lên xem một chút, sau đó không khỏi sửng sốt.
Hứa Tử Khâm: 【 Sáng mai có rảnh không? 】
Hứa Tử Khâm: 【 Ra ngoài gặp mặt, địa điểm tùy cô chọn 】
Hứa Tử Khâm: [Tôi muốn nói chuyện với cô. 】
Từ khi hai người gặp nhau ở Thần Thành, cũng không có nói chuyện phiếm, lúc này nhìn thấy tin nhắn cô gửi tới, Đường Uyển có chút kinh ngạc.
Họ không quen biết nhau, chủ đề chung duy nhất họ có thể nói là Từ Thiệu Châu
Sau khi suy nghĩ về nó, Đường Uyển gõ chậm và trả lời: [Được rồi. 】
Cô chọn một công viên cách đó không xa.
Gửi địa chỉ xong, cô trầm ngâm bấm điện thoại.
Ngày hôm sau, Đường Uyển dậy lúc tám giờ. Sau khi mặc quần áo, cô đến phòng bên cạnh lặng lẽ mở cửa.
Từ Thiệu Châu vẫn đang ngủ, mái tóc hơi dài có chút lộn xộn, đôi chân dài cuộn tròn, hơi thở đều đều và nông.
Đường Uyển nằm ở bên giường, nhìn chằm chằm anh một lúc rồi duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt hàng mi mảnh của anh vài lần. Như ngứa ngáy, anh quay đầu vùi nửa gương mặt tuấn tú vào trong gối, khẽ mím đôi môi mỏng sau đó mở mắt ra nhìn cô trong cơn mơ màng, đôi mắt đen láy vô hồn.
Cô mỉm cười, nhân cơ hội giải thích với anh: “A Châu, em ra ngoài một lát, trước bữa trưa sẽ trở về.”
Từ Thiệu Châu lúc này đang ngẩn người, không nghe thấy những gì cô đang nói rõ ràng, nhưng yết hầu của anh ấy khẽ di chuyển thì thầm, trông có vẻ ngái ngủ, rất chán nản.
Thấy anh sắp ngủ lại với mí mắt rũ xuống, Đường Uyển không làm phiền anh nữa.
…
Nắng tháng 8 thiêu đốt da thịt con người. Sau khi Đường Uyển xuống xe, cô cầm ô đi đến công viên nơi cô ấy đã hẹn gặp Hứa Tử Khâm
Bên kia đã đến.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng và ngồi trong một một gian lâu giữa công viên, nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì, với vẻ mặt khó đoán.
Đường Uyển cất ô đi và bước vào.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Hứa Tử Khâm ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Uyển hơi ngạc nhiên.
Cô gái trước mặt gầy hơn rất nhiều so với lần trước gặp mặt, xương quai xanh nhô ra, xương sườn lộ rõ, cô thật sự rất gầy, gầy như một tờ giấy. Mà vẻ mặt của cô ấy cũng rất phờ phạc, môi tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, hốc mắt có chút sâu.
Hứa Tử Khâm liếc cô một cái, sau đó chậm rãi dời ánh mắt, nhìn về phía trước.
“Công viên này rất đẹp.” Đây là những lời đầu tiên cô ấy nói. Giống như một lời nói vu vơ để mở đầu câu chuyện.
Đường Uyển ngồi xuống đối diện với cô ấy, liếc nhìn khung cảnh ở đây và khẽ mỉm cười: “Ừm, nó thực sự rất đẹp.”
“Cô đã chia tay với cậu ta chưa?”
“Chưa,” Đường Uyển nói một cách bình tĩnh và bình tĩnh, “Nếu chúng tôi chia tay, hôm nay cậu cũng sẽ không mời tôi tới để gặp mặt.”
Hứa Tử Khâm kéo nhẹ khóe miệng và tự giễu thì thầm, “Ừ…”
Cô ấy nhìn cầu trượt của bọn trẻ trước mặt, đôi mắt không có tiêu điểm. Sau khi im lặng quan sát một lúc, cô ấy vén mái tóc trên má ra sau tai, giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy thổi vào tai Đường Uyển như một cơn gió đến trong không khí nóng bức.
“Từ năm lớp 1 ở tiểu học, nhà chúng tôi và nhà họ Từ đã là hàng xóm của nhau. Anh ấy là đứa trẻ xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy… “
Đường Uyển yên lặng nghe cô ấy kể về quá khứ mà không xen vào.
Lần đầu tiên Hứa Tử Khâm nhìn thấy Từ Thiệu Châu là qua cửa sổ kính của căn phòng trên tầng hai.
Dưới lầu, một cậu bé thanh tú dễ thương ngoan ngoãn nhìn lũ trẻ kia chơi đồ chơi. Anh ấy rất ít nói, không ồn ào cũng không cầu kỳ. Như cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, anh nhìn lên ô cửa kính.
Hứa Tử Khâm nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của anh ấy, đồng thời phát hiện trên trán anh ấy có một miếng băng cá nhân.
Cô vui vẻ vẫy tay chào anh.
Khuôn mặt anh vô cảm.
Khi đó cô đơn giản cảm thấy anh trai này thật ngầu.
Lúc mẹ Hứa chào hỏi chú thím mới chuyển đến ở bên cạnh, cô lặng lẽ đi sau mẹ kéo khung cửa tò mò nhìn cả nhà.
Dì rất đẹp.
Bác cũng rất đẹp trai.
Họ rất tử tế.
Ít nhất đó là cách cô ấy nghĩ nó hoàn toàn trong sáng vào thời điểm đó, nhưng sau đó cô ấy nhận ra rằng vẻ ngoài của con người không thể đánh giá được nội tâm sâu bên trong họ
Hứa Tử Khâm cúi đầu nhớ lại: “Người đàn ông đó thường đánh dì, và thỉnh thoảng đánh Từ Thiệu Châu để trút giận.”
Việc đánh đập thô bạo ở nhà bên cạnh thường khiến cô ấy, một người ngoài cuộc rùng mình.
Thời gian đầu, bố mẹ cô ấy có vài lần thuyết phục nhưng đều bị gã đàn ông bạo hành gia đình gạt đi với câu nói “ Việc riêng của các người chắc”. Dần dà, họ cũng không quan tâm nữa.
Chỉ là trong lúc vô ý nhắc tới cậu bé nhà bên, liền không khỏi thở dài.
Khi đó Hứa Tử Khâm còn nhỏ, chưa hiểu lắm suy nghĩ của người lớn, cô ấy cũng không hiểu tại sao bố cô đối xử rất tốt với cô, trong khi bố anh đối xử tệ bạc với anh như vậy.
Hai người học cùng một trường tiểu học gần nhà, đi học về cũng hay gặp nhau, cô cũng hay đi theo anh, muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.
Nhưng anh rất thờ ơ với cô và phớt lờ cô.
Dần dần, dưới sự quấn quýt của cô, anh sẽ đáp lại cô bằng vài câu.
Thời gian trôi qua, cả hai ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Cha Hứa và mẹ Hứa thấy hai đứa nhỏ thân thiết, mặc dù có chút lo lắng nhưng cũng không ngăn cản giao tiếp, thường xuyên yêu cầu cô lặng lẽ cho anh ăn chút gì.
Trong tất cả những người bạn của cô ấy, cô ấy thích anh ấy nhất.
Bởi vì anh ấy đẹp trai và thông minh nhất, anh ấy thường đạt điểm tối đa trong các kỳ thi. Anh ấy có một sự trưởng thành mà những đứa trẻ cùng tuổi không có, và anh ấy trông rất đáng tin cậy.
Hứa Tử Khâm thường đưa anh đến nhà cô làm bài tập, nhân tiện nhờ anh giúp làm bài.
Có lẽ là bởi vì anh cũng không muốn về nhà đối mặt với người cha ủ rũ của mình, ngoại trừ lúc đầu phản kháng, sau đó anh cũng không cự tuyệt.