Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 177: Anh Sạch Sẽ Nhất



Từ Thiệu Châu hơi sửng sốt, sau đó giơ tay nắm lấy cổ tay cô, gò má tuấn mỹ cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô, lông mi dài khẽ rũ xuống, lộ ra một chút chán ghét cùng lạnh lùng: “ Ngay từ đầu, trong lòng anh quả thực có một bóng đen, trong tiềm thức anh sẽ cố gắng tránh xa con trai. Khi còn đi học, anh hiếm khi đi vệ sinh giữa giờ.

“Anh cảnh giác với con trai hơn con gái.”

“ Ừm.”

“Còn bây giờ thì sao?”

“ …Vẫn còn một chút”, anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Nhưng anh sẽ không ghét sự đụng chạm của em.”

Đường Uyển đương nhiên biết điều này.

Đừng nói là khó chịu, anh ôm hôn cô rất là tự nhiên.

“ Uyển Uyển.”

“Hả?”

“Em nghĩ anh bẩn à?” Anh thấp giọng hỏi, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Anh luôn cảm thấy thâm tâm mình thật nhơ nhớp.

Vì vậy, anh luôn không thể đối mặt với quá khứ của mình.

Đường Uyển mím khóe môi dưới, ôm mặt anh, nghiêm túc nhìn anh, thì thầm giữa: “Không bẩn, A Châu của em luôn sạch sẽ nhất.”

Con ngươi trong đôi mắt của Từ Thiệu Châu khẽ run lên.

Đường Uyển cong môi cười, đôi mắt trong veo phản chiếu rõ ràng khuôn mặt anh: “Anh xem, những chuyện này thật sự không có gì để nói đúng không? Về sau đừng cố chấp giữ trong lòng nữa, nó sẽ hủy hoại anh.”

“Em có thể nói cho anh biết, em sẽ không khinh thường anh.”

Nhìn vào mắt cô, anh nhất thời thất thần, khoảng trống cùng lo lắng trong lòng chậm rãi được lấp đầy dưới sự an ủi của cô, ngực anh hơi phập phồng. Từ Thiệu Châu cảm thấy rằng tất cả những cảm xúc tiêu cực mà anh đang kìm nén vào lúc này đã được trút bỏ

Không kiềm chế được, anh kéo cổ tay cô xuống, cúi xuống hôn cô.

Hơi thở phả vào mặt, mang đến cảm giác ngứa ran.

“ Uyển Uyển.”

“Ừ.”

“ Uyển Uyển.”

“.…”

“Anh phải làm sao đây, anh rất yêu em…” Giọng khàn khàn đầy gợi cảm.

Đường Uyển đang đắm chìm trong vẻ đẹp, sững người.

Đây là lần đầu tiên anh ấy nói từ “yêu” dù trước đó anh đã từng nói thích rất nhiều lần.

Đường Uyển cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Ngay khi cô muốn nói rằng cô cũng yêu anh, tất cả những âm thanh trong miệng cô đều bị chặn lại.

Một lúc lâu sau, anh dựa vào vai cô để điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, hơi nóng hừng hực trên người, đôi môi hơi hé mở đỏ tươi, giống như hoa mận đỏ nở rộ trong mùa đông lạnh giá, đầy mát mẻ và hấp dẫn.

Chớp mắt nhìn chằm chằm cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng sủa sạch sẽ trong phòng khách một lúc, Đường Uyển hơi đỏ mặt, cúi đầu kéo tay áo anh, thì thào nói: “A Châu, đi tới phòng đi em giúp anh.” Tuy rằng ngượng ngùng, nhưng giọng điệu của cô rất kiên quyết.

Từ Thiệu Châu sững sờ, đôi mắt anh hơi sững lại.

Cô ấy có biết câu này có ý nghĩa gì với nam giới không?

Thấy anh không phản ứng, Đường Uyển không khỏi chớp mắt, hơi ngẩng đầu lên, ngập ngừng hôn lên yết hầu đang lăn lộn của anh.

“Nếu anh không muốn vào phòng, cũng có thể làm điều đó ở đây …”

“…”

Từ Thiệu Châu cảm thấy mình sắp phát điên.

Anh ôm cô gái đang gây rắc rối trong lòng, không thể chịu đựng được nữa, bế cô đi về phòng, bước chân có chút nhanh, trong lúc hoảng hốt còn đánh rơi một chiếc dép

Đặt Đường Uyển lên giường, anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Sau một giờ.

Đường Uyển đứng trước bồn rửa mặt, nước ấm đổ xuống, anh ôm lấy cô từ phía sau, đôi tay gầy guộc trắng nõn nắm lấy tay cô, cẩn thận rửa tay cho cô.

Chiếc gương phản chiếu vẻ ngoài nhút nhát và rụt rè của cô gái.

Từ Thiệu Châu cúi đầu híp mắt, cẩn thận dùng khăn khô lau sạch những ngón tay trắng nõn của cô, ghé vào tai cô nói nhỏ, ngữ khí thân mật, ” Uyển Uyển, lát nữa em muốn ăn gì?”

“Có gì trong tủ lạnh thì ăn.”

Anh câu môi, tựa cằm lên đầu cô, “Dễ nuôi như vậy sao?”

“ Đúng vậy, bạn gái của anh trước giờ đều dễ nuôi như vậy. Có phải anh cảm thấy mình nhặt được cục hời lớn rồi đúng không?”

Đúng.

Anh đã nhặt được kho báu của cuộc đời này!

Khi lên đại học Đường Uyển cùng anh thuê một căn nhà ở gần đại học Nam Kinh. Cuộc sống đại học của hai người vẫn như bao sinh viên khác. Đi học về rồi lại đi làm.

Nhưng trong lúc học năm hai đại học hai người đã có những thành tựu riêng của mình.

Hai cuốn sách mà Từ Thiệu Châu viết đã được chuyển thể thành phim đón nhận được rất nhiều lời khen ngợi của độc giả.

Còn Đường Uyển cũng đã có được một số lượng lớn fan hâm mộ, nên cô quyết định mở một cửa hàng vẽ tranh.

Cuộc sống bình yên tĩnh lặng cứ như thế dần trôi qua. Họ cũng có thêm rất nhiều bạn mới. Đặc biệt là Từ Thiệu Châu sau khi lên đại học anh không còn là một chàng trai u ám nữa thay vào đó. Anh đã trở thành một người nổi tiếng đẹp trai thu hút ánh mắt của rất nhiều cô gái.

Đường Uyển có hơi cảm thấy ghen tỵ!

Sau đó không để cô ghen lâu một chút nào. Cả trường đã biết Từ Thiệu Châu của ngành công nghệ sinh học cùng Đường Uyển mỹ nữ ngành tài chính ở bên nhau không phải từ khi lên đại học mà là trước đó.

Những cô gái luôn cảm anh khó gần bây giờ mới hiểu ra hoá ra anh là hoa đã có chủ…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.