Sáng sớm hôm nay, ông Phàm nhà Lâm Ninh trước khi đi làm tất nhiên vẫn hôn Lâm Ninh một cái, dù khi ấy Lâm Ninh vẫn còn cuộn trong chăn say mê giấc ngủ.
Một nụ hôn in lên vần trán mỗi sáng sớm dường như đã thành thói quen.
Lâm Ninh ngủ đến tám giờ, bị đánh thức bởi âm thanh chuông điện thoại, Lâm Ninh lười biếng mở mắt, bàn tay mò mò sờ sờ lên chiếc tủ bên cạnh giường cầm lấy chiếc điện thoại đang reo vang.
Ngón tay theo thói quen tùy tiện lướt qua màn hình chấp nhận cuộc gọi, kề điện thoại lên lỗ tai, mớ ngủ phát ra tiếng.
“À lô…”
“Ninh Lâm Ninh Ninh Lâm Ninh, cậu đã coi tin tức chưa?” Điện thoại phát ra âm thanh giọng nói chí choé của Doãn Linh, còn kèm theo tiếng cười rất sảng khoái.
“Cậu coi tin tức đi ha ha ha…” Tiếng cười của Doãn Linh tăng dần, độ bất lương cũng tăng lên theo cấp số nhân.
“Há há há, hố hố hố, hí hí hí, hé hé hé… Ôi cười đến đau cả bụng á é é é.”
Lâm Ninh mắt nhắm mắt mở, không rõ cô bạn ăn trúng thứ gì mà cười quỷ quái như vậy, mới thức dậy tâm trí vẫn chưa đủ tỉnh táo, ngáo ngơ hỏi.
“Chuyện gì vậy? Chuyện gì mà cậu cười đến bao nhiêu đức tích được cũng tiêu tan thế kia?”
“Thì… Há há há… Huỳnh thị đó, Huỳnh thị phá sản rồi a hố hố hố… Là Huỳnh thị của chồng Trần Uyển Nhi… É é é… Còn bị ném trứng thối nữa kakaka.”
Doãn Linh vừa nói vừa cười, Lâm Ninh mớ ngủ chỉ toàn nghe tiếng cười í é vô cùng bất nhân của Doãn Linh, không nghe rõ được nội dung Doãn Linh nói.
“Cậu nói cái gì a? Nói rõ một chút” Lâm Ninh lật đật ngồi dậy, vung vai thư giãn rồi vặn vẹo cơ thể, miệng còn há ra oái lên ngáp thật lớn.
“Sao nào?” Trấn tĩnh lại tinh thần sáng sớm, Lâm Ninh tập trung lắng nghe giọng bà cô họ Doãn.
“Nói rõ xem nào.”
“Khặc khặc khửa khửa” Doãn Linh cười đến quai hàm cũng sắp rụng ra, nhịn lại tiếng cười, mặt mày vì cười mà đỏ, cô nghiêm túc nói cho Lâm Ninh nghe về tin tức cô vừa mới nghe được.
“Chuyện là Huỳnh thị của Huỳnh Ngạo Nguyên phá sản rồi, tin tức nói là chỉ sau một ngày Hafam phát lệnh phong sát thì Huỳnh thị bị toàn bộ cổ đông rút cổ phần, dự án đang tiến hành bị dở bỏ, chủ đầu tư rút vốn. Chỉ trong một ngày, Huỳnh thị đã hoàn toàn phá sản, thậm chí còn lâm nợ, tất cả tài sản của họ Huỳnh đó bị niêm phong cả rồi. Quan trọng là Hafam phát lệnh đánh rồi ném gì đó, bây giờ Huỳnh Ngạo Nguyên và Trần Uyển Nhi ló mặt ra đường là bị ném trứng thối, á há há há!”
Lâm Ninh mở to mắt kinh ngạc, miệng ồ lên.
“Thật vậy sao?”
“Thật đó, cậu mở tin tức lên xem đi, trên mạng bây giờ toàn là cảnh ném trứng thối nè, haha, tớ cười chết mất” Doãn Linh nghĩ đến lập tức phung ra tiếng cười.
“Dừa lắm dừa lắm, dừa cái miệng thủm thúi của Uyển Nhi” Doãn Linh vô cùng hả hê xoa xoa lỗ mũi “Ông Phàm nhà cậu đúng thật là mạnh tay mà, hôm đó tớ thấy ông Phàm không có nói gì nhiều, còn tưởng là bỏ qua rồi. Ai mà ngờ hôm nay Huỳnh thị bay khỏi thị trường, họ Huỳnh đó với ả Uyển Nhi kia trắng tay trong một nốt nhạc luôn.”
“Chà chà, đúng là không nên đắc tội với bà Phàm” Doãn Linh thích thú nói, cô bạn nhà cô hiện tại đúng thật là bà Phàm danh giá, được chồng cưng đến tận nóc nhà, chỉ vì Lâm Ninh bị Uyển Nhi xúc phạm ngày hôm đó mà đá bay miếng ăn của Huỳnh thị.
Đúng là không nên gây chuyện với họ Phàm.
Lâm Ninh nghe Doãn Linh nói, chân vội vàng bước xuống giường, đi đến sofa ngồi xuống, tay cầm điều khiển mở lên tivi, chuyển ngay sang kênh tin tức thị trường.
“Tin tức nào vậy?” Lâm Ninh hỏi.
“Cậu đọc báo đi, đang ở top thịnh thành đó, cứ lên báo là có cho cậu đọc, à à, kênh tài chính truyền thông đang phát tin tức trực tiếp phỏng vấn Hafam kìa, cậu chuyển sang kênh đó xem xem.”
“Ồ ồ” Lâm Ninh tắt điện thoại, nhanh chóng chuyển sang kênh tài chính truyền thông.
Buổi phát trực tiếp trước cửa toà thị chính Hafam chỉ vừa mới bắt đầu, Lâm Ninh hứng thú nhìn vào tivi, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn vào trong.
Một vài giây sau, một nữ thư ký tác phong nghiêm chỉnh, áo sơ mi màu hồng nhạt, váy công sở màu trắng trang nghiêm. Gương mặt tinh khôi sắc sảo, vóc dáng thanh tao, đây chính là bằng chứng sống cho nét đẹp tri thức.
Người này chính là cô thư ký đã mang trà gừng cho Lâm Ninh, theo lời Phàm Dương, cô ấy là thư ký trưởng, Tô Tâm.
“Xin chào các bạn ký giả, tôi là Tô Tâm, đại diện trả lời phỏng vấn về sự kiện gần đây, các bạn cứ đặt câu hỏi.”
Quả nhiên là Tô Tâm mà, Lâm Ninh càng chăm chú hơn.
“Quan hệ làm ăn giữa Huỳnh thị và Hafam trước đây gần như không có, xin hỏi vì sao Hafam lại phát lệnh phong sát Huỳnh thị, còn có lệnh gây chiến riêng, cô có thể cho chúng tôi biết nguyên nhân là gì không?”
Ánh mắt Tô Tâm từ trong màn hình rất sắc bén, dường như nhận được câu hỏi đúng ý muốn, Tô Tâm nhấc lên đầu lông mày ưng thuận, trả lời.
“Vâng, như mọi người đã thấy giữa Hafam và Huỳnh thị không có quan hệ hợp tác làm ăn, sự kiện này hoàn toàn là vì hiềm khích riêng mà ra, là do vợ chồng Huỳnh Ngạo Nguyên đã thất lễ với thiếu phu nhân của chúng tôi.”
Cánh nhà báo càng xôn xao hơn, đặt vô vàng nghi vấn.
“Liên quan đến thiếu phu nhân sao?”
“Thiếu phu nhân từ sau kết hôn đã không xuất hiện, xin hỏi…”
“Thật sự là vì thất lễ với thiếu phu nhân sao?”
Tô Tâm nhìn đám đông bàn tán, ánh đèn và micro chĩa về phía Tô Tâm, dáng vẻ Tô Tâm vẫn oai nghiêm kiêu sa, âm giọng nữ cao thanh thanh nói tiếp.
“Nhân tiện đây, tôi xin thông báo với mọi người về chuyện ông tổng và thiếu phu nhân của chúng tôi.
Thiếu phu nhân của chúng tôi không thường xuất hiện trước truyền thông, ông tổng không cùng thiếu phu nhân xuất hiện trước truyền thông, điều đó không có nghĩa rằng hôn nhân của ông tổng không hạnh phúc. Ông tổng mong rằng sau khi thông báo này truyền ra, mọi người hãy ngừng phát tán những tin đồn thất thiệt về hôn nhân của ông tổng. Chúng tôi khẳng định hôn nhân của ông tổng rất hạnh phúc và suông sẻ, không hề rạn nứt hay là sắp tan vỡ giống như lời đồn. Mong mọi người hãy ngừng ngay việc lan truyền những tin đồn này, và cả tin đồn về thiếu phu nhân.
Huỳnh Ngạo Nguyên và Trần Uyển Nhi là một bài học cho các vị thấy về việc thất lễ với thiếu phu nhân, sau chuyện này, mong rằng mọi người sẽ thận trọng lời nói, đừng để cái miệng hại cái thân.
Chiến dịch trứng thối này cũng là do cái miệng không được thơm lắm của Trần Uyển Nhi, các bạn đã thấy rõ hậu quả rồi, nên đừng tự chuốc hoạ vào thân mà thất lễ với thiếu phu nhân của chúng tôi, tôi xin hết.”
Tô Tâm tác phong uy nghiêm cúi nhẹ người kính chào.
Lâm Ninh ngơ ra trước màn hình tivi.
Đầu não vừa thức giấc chậm chạm tải dữ liệu, ngớ ra cả phút mới chớp chớp mắt.
“Chuyện này…” Cô lẩm bẩm, tâm trí suy nghĩ.
Tất cả chuyện này là vì cô à?
Chỉ vì mấy lời nhạo bán hôm đó của Trần Uyển Nhi, dù rằng hôm đó cô đã giáo huấn xong Trần Uyển Nhi. Anh vẫn không bỏ qua, phong sát Huỳnh thị lại còn có chiến dịch trứng thối?
Cái người mà chiều hôm qua cứ luôn miệng trêu ghẹo cô, gương mặt vui vẻ thoải mái hôm qua ấy thế mà lại diệt xong một công ty?
Khoan đã…
Phàm Dương mời cô cùng tham gia tiệc vì muốn dẹp loạn tin đồn, Lâm Ninh từ chối anh, anh liền dùng phòng vấn trực tiếp này đưa ra tin tức đánh tan tin đồn, không cho phép người khác lưu truyền thông tin thất thiệt về Lâm Ninh nữa.
Vừa rồi Tô Tâm trả lời phỏng vấn, mục đích rõ ràng là để dẹp bỏ tin đồn.
Lâm Ninh mím khoé môi, trong lòng có chút vui. Tuy là người này có hơi ngông cuồng, nhưng những việc anh làm đều vì muốn tốt cho cô.
Lâm Ninh bấm nhanh số điện thoại Phàm Dương gọi điện, chuông chỉ đổ âm đầu tiên đã có âm thanh kết nối điện thoại.
“Anh nghe.”
Giọng nói anh vẫn ấm áp ôn nhu như vậy, thế mà đã tàn nhẫn lạnh lùng diệt xong những kẻ bắt nạt Lâm Ninh.
Người này chỉ dịu dàng với mỗi cô nhỉ?
“Em xem tin tức rồi” Lâm Ninh cười cười, hai gò má hồng hồng, đáp khẽ một câu.
“Em cảm ơn.”
Phàm Dương ở đầu dây cũng nhếch lên bạc môi, nụ cười nhẹ nhàng như nắng sớm, ánh mắt ôn nhu cưng chiều khẽ ra âm nhẹ.
“Ừ.”
“Nhưng mà nhưng mà…” Lâm Ninh nhanh miệng nói “Chuyện đó tự em cũng có thể giải quyết rồi, hôm đó em đã tự tay vã bẹp bẹp Uyển Nhi, em còn giáo huấn cô ta một bài học nữa, tự em đã có thể giải quyết rồi, không cần anh phải ra tay… Anh ra tay có chút… Hơi bạo.”
Huỳnh thị đã phá sản rồi, nói gì thì nói Huỳnh thị cũng có biết bao nhiêu người vô tội, Lâm Ninh vốn chỉ muốn trừng trị Uyển Nhi thôi.
“Em thấy… Anh làm như vậy có hơi nhẫn tâm đó, Huỳnh thị còn có những người khác mà, họ không có tội tình gì hết mà lại…”
Phàm Dương lãnh đạm, âm thanh lãnh đạm qua điện thoại trở nên lạnh lùng.
“Hình phạt càng nặng mới không có tái diễn, sau này, chẳng ai dám động chạm đến bà nhỏ của anh nữa.”
“…” Cô biết là vậy nhưng mà… Lâm Ninh có chút không nỡ, nghĩ đến những người không làm gì cũng bị trừng phạt thì rất đau lòng.
Hồi bé ở Lâm gia, Lâm Ninh thường bị các anh chị em bắt nạt, lúc đi học còn bị họ vu oan trộm cắp, cô vì là con của người vợ nhỏ thấp kém nhất Lâm gia, thấp cổ bé họng không thể chống trả.
Cho nên Lâm Ninh có chút không nỡ khi anh làm như thế, đối với những người không làm gì cũng phải gánh chịu hậu quả thì quá đáng thương, có lẽ là do cô lương thiện hơn anh, thế nên mới đau lòng.
“Em…” Lâm Ninh lại chẳng biết phải nói sao cho đặng, anh là vì cô mới làm như thế.
Phàm Dương muốn ra mặt cho cô để người đời không khinh thường cô nữa.
Phàm Dương dường như dò qua điện thoại cũng có thể nhìn thấu trong lòng Lâm Ninh, anh nhấc ra nụ cười nhẹ.
“Bà nhỏ, đừng lo lắng quá, Huỳnh thị phá sản là chuyện sớm muộn, tài nguyên công ty không đủ, người lãnh đạo không có năng lực, hoàn toàn không có khả năng đột phá. Anh chỉ là giúp Huỳnh thị phá sản sớm hơn thôi, trứng thối cũng được chỉ định ném đúng người cần ném.”
“Thật không đấy?” Nghe anh nói như vậy, Lâm Ninh mới nhẹ nhõm phần nào.
“Thật” Anh đáp.
“Ò” Lâm Ninh gật gật, nhẹ nhõm phì ra tiếng cười “Hì hì.”
“Ò? Chỉ vậy?” Phàm Dương nghi hoặc hỏi.
“Ò” Lâm Ninh lại đáp, đằng ấy còn mong chờ cái gì nữa sao?
“Bà nhỏ, giờ đây ai cũng không dám bắt nạt em, em lại chỉ báo đáp bằng một tiếng ò như thế hửm?”
“Ơ… Em không có bắt anh làm như thế.”
Chuyện này cô vốn đã tự mình giải quyết được rồi a.
Phàm Dương cười cười, đúng là do anh tự mình muốn, ai bảo bọn họ thất lễ với bà nhỏ của anh, bà nhỏ nhà anh chỉ có anh mới có thể bắt nạt.
“Ừm, thiên hạ bây giờ không ai dám bắt nạt em, chỉ có mỗi anh mới có thể bắt nạt em, chiều nay trở về phải bắt nạt em thôi, xem nào, nhà tắm có vẻ tốt.”
Chiều nay trở về phải bắt nạt? Lại còn nhà tắm có vẻ tốt!
Lâm Ninh nhớ đến hôm trước anh có bảo muốn được làm chuyện con heo ùn ụt ở trong nhà tắm, sẽ rất hưng phấn.
Đầu Lâm Ninh lại nảy lên hình ảnh trần truồng quấn quýt, mặt mũi đỏ bừng.
“Anh kỳ cục! Không biết xấu hổ!”
Lâm Ninh mắng mỏ, tay nhanh chóng tắt máy rồi quẳng đi điện thoại.