Mộc Thanh Anh đi làm lại sau chuỗi ngày nghỉ ở nhà, mọi thứ vẫn như vậy, quay về quỹ đạo cũ của nó. Tần số anh và cô gặp mặt nhau nhiều hơn, cô cũng không ngại ngùng, vì cô biết. Lên giường cùng anh, sẽ là người phụ nữ của anh.
– Sếp, đây là bản tổng báo cáo của năm. Anh coi có gì sai sót không? Nếu không thì cuộc họp tổng kết năm sẽ diễn ra vào chiều nay.
Mộc Thanh Anh đưa đến trước mặt Thẩm Phong một tệp màu xanh dày cộm, anh nhận lấy, cẩn thận lật từng trang một xem xét
– Buổi họp chiều nay dời lại, tôi có việc
Giọng nói không lạnh cũng không ấm của anh vang lên, theo đó là tiếng chuông điện thoại.
( Anh nghe đây Phương Phương?)
Mộc Thanh Anh đứng đó chỉ có chút ngớ người, trái tim có chút hẫng nhịp, cái tên Phương Phương đó, nghe thật nhẹ nhàng…Nhẹ đến mức tựa như lông tơ.
– Vâng, em xin phép ra ngoài
Thẩm Phong không để ý đến lời nói của cô, Mộc Thanh Anh vội quay người đi.
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên thật lớn, Thẩm Phong có chút giật mình nhìn lên, thì đã không còn thấy bóng dáng ai nữa.
Giờ nghỉ trưa, tất cả mọi người đều cùng nhau nghỉ ngơi, chỉ riêng có một mình cô không ngừng tìm kiếm công việc để vùi đầu vào. Trước mắt là những dòng chữ thống kê số liệu, vậy mà trong đầu lại vãng lên tiếng nói êm tai đó. Mộc Thanh Anh cũng vì vậy mà gần như muốn phát điên lên rồi.
– Sao không đi ăn?
Giọng nói quen thuộc, kéo cô về thực tại. Mộc Thanh Anh ngẩn đầu nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi màu đỏ trầm trước mặt, cô chỉ im lặng rồi cuối xuống lạnh nhạt trả lời.
– Không đói
Anh ngớ người nhìn cô, trả lời cộc lốc như vậy là sao đây?
– Mộc Thanh Anh, em thái độ gì?
– Em nào dám thái độ với sếp lớn!
Thẩm Phong nói một câu, cô liền đáp trả một câu, anh cảm thấy hôm nay cô thật kì lạ, thật khó hiểu.
…
Tan làm, Mộc Thanh Anh lần đầu nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Thẩm Phong, anh bước đi thật nhanh để trời khỏi công ty. Cô chỉ đứng ở một bên nhìn anh rời đi, chẳng hiểu sao lại muốn kéo anh để hỏi đi đâu?
Cô không quan tâm nữa, chiều nay cô có hẹn với Kiều Uyển nên phải về chuẩn bị.
Mộc Thanh Anh về đến nhà đã nghe mùi thơm nức mũi, mùi thức ăn quen thuộc xộc thẳng lên não, cô biết ba mẹ đã đi chơi về rồi.
– Ba mẹ về rồi sao? Hai người đi chơi có nhớ con không?
Mộc Thanh Anh ôm lấy Mộc Ly hôn một cái lên má của bà.
– Không nhớ
Mẹ Mộc phũ phàng trả lời.
– Ba có mua quà cho con gái, ba để ở phòng con, nhớ xem coi có ưng không
– Có ba thương con, cảm ơn ba. À, hai người ăn cơm đi, chút nữa con có hẹn với Uyển Uyển rồi ạ.
– Nhớ về sớm nha con gái
Đẳng Từ nhìn cô nói.
– Dạ
Mộc Thanh Anh nhí nhảnh trả lời, cô bước chân lên cầu thang đi lên phòng mình.
Hai ông bà ngồi ăn cơm, Mộc Ly bà liền chề môi lắc đầu, bà nói
– Ông cứ chiều con bé đi, mốt nó thành thói rồi hư cho xem
– Tuổi trẻ của tụi nó, chơi được thì cứ để nó chơi, bà càng cấm nó sẽ càng loạn.
Đẳng Từ ông chậm rãi nói, mẹ Mộc cũng không phản bác, ông nói không hề sai. Với tính cách của Mộc Thanh Anh, càng cấm thì cô sẽ càng làm, nên thôi cứ để tuổi trẻ của cô có sự vui vẻ thoải mái đi.
Mộc Thanh Anh từ bé đến lớn không thiếu thốn bất cứ thứ gì, cô chỉ bất hạnh một lần duy nhất là bị người ba ruột vứt bỏ, nhưng bù lại cho cô rằng, cô có một người cha dượng rất tuyệt vời, ông thương mẹ con cô vô điều kiện. Cuộc sống hiện tại của cô, làm mục đích chủ yếu về sau sẽ phụng dưỡng cha mẹ.
Cô diện cho bản thân một chiếc váy màu hồng nhạt, dài chưa đến đầu gối, chiếc váy cúp ngực sang chảnh làm cô càng thêm quý phái. Mộc Thanh Anh trang điểm nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức độ phải khiến người khác say đắm khi va phải một lần.
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn gỗ, Mộc Thanh Anh bước xuống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, Đẳng Từ nhìn thấy con gái liền tấm tắc khen ngợi.
– Con gái của ba đẹp nhất.
– Ỏ, con biết mà. Món quà ba tặng con rất thích, cảm ơn ba một lần nữa!
Mộc Thanh Anh nói rồi ôm ông một cái, Mộc Ly ngồi bên cạnh chỉ lắc đầu ngao ngán, lắc đầu đến chán vì chồng mình quá cưng chiều con gái.
– Đi đi kẻo trễ, nhớ về sớm là được
– Dạ, thưa ba mẹ con đi
Cô nói rồi vội quay người rời đi. Ra đến cổng đã bắt gặp Kiều Uyển đứng đợi.
Cô nàng hôm nay cũng xinh đẹp không kém, nhìn Mộc Thanh Anh, Kiều Uyển đôi mắt sáng ngời.
– Thanh Anh, hôm nay cậu tuyệt vời, lên xe
– Ôke
Mộc Thanh Anh mở cửa vào xe, chiếc Bentley nhanh chóng phóng đi thật nhanh khỏi khu đô thị.
Chiếc xe bóng loáng lướt trên đường thật nhanh, vượt qua những cây đèn xanh mà tiến về phía trước như một chiến mã. Mộc Thanh Anh hưởng gió trời mát lạnh, cảm giác này lâu lắm rồi cô mới được tận hưởng.
– Hôm nay nhìn cậu vui quá vậy?
– Aiss, đi làm lại hơn một tuần, mình chạy dealine sắp điên rồi
Mộc Thanh Anh than ngắn thở dài, cô không ngờ bản thân nghỉ chỉ có một tuần. Mà cô đi làm lại chỉ trong vòng một tuần đã chạy công việc như chạy xô diễn rồi, công việc chất thành núi như vậy, thế mà lúc đó Thẩm Phong lại hành hạ cô đến thân tàn ma dại?
– Biết bạn mệt mỏi, nên hôm nay mình sẽ chở bạn đi ăn. Chầu này mình khao, ok không bạn?
Kiều Uyển nói rồi cười nhìn sang cô. Mộc Thanh Anh nhún vai cười rạng rỡ
– Tùy bạn thôi, bạn có tấm lòng, mình xin nhận
– Được
Kiều Uyển vừa nói xong, cũng nhấn mạnh chân ga chạy về phía những tòa cao ốc trước mặt, phồn hoa rực rỡ. Nơi tụ tập ăn chơi của các thiếu gia tiểu thư con nhà tài phiệt, nhưng nơi đó vốn không phải phong cách của cô, nói trắng ra là của Kiều Uyển.
Chiếc Bentley lăn bánh vào một nhà hàng, phong cách Châu Âu, không kém phần đại trà. Mộc Thanh Anh nhìn bên ngoài thôi cũng đã có chút thích thú rồi.
– Vào thôi người đẹp
– Đi
Mộc Thanh Anh sánh bước cùng Kiều Uyển, hai mỹ nữ nhanh chóng thu hút tất cả ánh nhìn ở trong không gian rộng rãi của nhà hàng.
Cô không quan tâm đến, chỉ đưa mắt về hướng đi mà người nhân viên chỉ dẫn ở phía trước.
————————
NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA
iuu lắm~~