Vợ, Em Đừng Trốn Tôi!!!

Chương 15:Tôi Không Thấy Gì Cả



Cả ngày hôm đó Tư Lam đã ở đấy chơi rất vui, Thái Trạch Dương vẻ mặt vẫn ngại vì nhớ lại chuyện lúc nãy, nhìn lên đồng hồ trời cũng gần chiều rồi, mây đen khắp trời có lẽ trời sắp mưa cô phải quay về nhà.

“Thầy em có thể về sớm được không?” Tư Lam nói khẽ vào tai anh.

“Ba mẹ, chúng con xin phép về nhà đây, trời sắp mưa rồi” Thái Trạch Dương liền hiểu ý cô sau đó đứng dậy lễ phép nói.

“Hai đứa ở chơi một đêm đi, mai hãy về, trời sắp mưa rồi đi đường không tốt lắm đâu” mẹ của anh níu Tư Lam lại nói.

“Đúng đúng, mẹ con nói đúng, với lại mai cũng là ngày nghỉ mấy đứa cũng đâu phải đi làm” ba của anh cũng đồng tình nói.

“Thầy phải làm sao đây?” Tư Lam nói nhỏ vào tai anh.

“Đành ở lại vậy” Thái Trạch Dương quay sang cô mỉm cười nói, sao anh lại thay đổi nhanh vậy nụ cười thật nham hiểm khiến Tư Lam thấy hơi lạnh sóng lưng.

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, mau về phòng hai đứa đi, cần gì cứ nói với mẹ nhé Tư Lam” Cô bị bà đẩy vào trong phòng cùng với Thái Trạch Dương.

“Hai đứa đã yêu nhau rồi thì cứ ở chung một phòng cho tình cảm nhé” nói rồi bà nhẹ đóng cửa lại, Tư Lam thật sự rất thích Thái Trạch Dương nhưng cô không muốn phải ở chung phòng với anh trong tình huống như thế này.

“Em ngủ ở đây thầy cứ ngủ trên giường đi!!” Tư Lam lấy một cái gối trên giường xuống sofa nằm, Thái Trạch Dương nhìn cô một lúc lâu rồi nói.

“Lên đây đi, tôi không ăn thịt em đâu đừng có lo” Thái Trạch Dương vỗ nhẹ lên giường nói.

“Không cần đâu” Tư Lam nằm xuống nói.

“Đi tắm đi!! Em định mặc bộ váy đó ngủ sao?” Thái Trạch Dương nói.

“Em không có mang quần áo theo”

Thái Trạch Dương đi đến tủ áo, lấy cho cô chiếc áo sơ mi của mình sau đó đưa cho cô tuy hơi rộng nhưng mặc như vậy sẽ thoải mái hơn bộ váy kia của cô.

“Mặc đi!! Sẽ thoải mái hơn” Thái Trạch Dương nhẹ đưa cho cô.

“Cám ơn thầy” Tư Lam cầm lấy cái áo rồi đi vào phòng tắm.

Thái Trạch Dương nghe tiếng nước chảy vang lên, Tư Lam nhìn quanh ngay cả phòng tắm cũng sang trọng như vậy.

Tư Lam ngâm mình trong bồn tắm, thật thoải mái, còn có cả thảo dược để ngâm thải độc nữa, cô thích thú để vào một ít để ngâm mình cho thư giãn sau ngày khá mệt mõi.

Thái Trạch Dương như ngủ được một giấc, anh mơ màng nhưng ngủ không được, mở mắt ra thì thấy cô vẫn chưa ra anh đi đến gõ cửa phòng tắm.

“Tư Lam!!”

Nhưng không có tiếng trả lời, anh gõ cửa mãi cũng chẳng thấy cô lên tiếng anh đành đẩy cửa đi vào, thấy cô đang gục ở trong bồn tắm.

“Tư Lam!! Tỉnh dậy!!” Anh lay vai của cô, đúng là cô gái ngốc, tắm mà cũng ngủ quên nữa, anh đưa tay sờ lên trán của cô sau đó liền lấy khăn tắm ra quấn ngang người cô rồi bế cô ra khỏi đấy.

“Tư Lam!! Em mau tỉnh lại” Thái Trạch Dương lo lắng vỗ nhẹ vào mặt cô.

“Ưm… thầy, sao em lại ở đây?” Tư Lam mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường, cô nhớ là mình đang tắm cơ mà.

“Đồ ngốc, tôi mà không phát hiện chắc em chết trong đấy luôn rồi!!” Thái Trạch Dương tức giận quát lớn.

“Em xin lỗi” Tư Lam chợt nhớ ra sau đó nhìn xuống thân thể của mình chỉ có cái khăn tắm quấn ngang, không phải lần đầu tiên trong tình trạng này nhưng lúc bế cô ra có lẽ anh đã thấy rồi.

“Tôi không thấy gì cả, lúc rối quá nên không để ý đâu, thôi vào thay quần áo đi!!” Thái Trạch Dương ho khẽ rồi nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.