Trên tay của Tư Lam vẫn còn bế chua cún vừa mới tắm xong khá là quậy phá không chịu nằm yên trên tay cô, Thái Trạch Dương đưa tay bế chú cún ấy, chú cún thấy Thái Trạch Dương vẻ mặt rất thân thiện ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
“Thật háo sắc” Tư Lam khẽ vuốt lông chú cún rồi mắng.
“Nó háo sắc thật giống em” Thái Trạch Dương cười nói.
“Thầy quá đáng!!” Tư Lam bế lại chú cún rồi mang vào trong, chị Lục Cầm chủ cửa hàng nhìn Tư Lam và Thái Trạch Dương khẽ mỉm cười.
Đi đến nói nhỏ với Tư Lam ” bạn trai em đấy à?”
“Không phải đâu ạ” Tư Lam xua tay nói.
“Ồ, nhưng nhìn hai người giống một đôi thật đấy!!” Lục Cầm trêu cô.
“Thôi em xong việc rồi, em về đây, chị ơi mai và mốt cho em xin nghỉ được không ạ, tại vì lễ hội của trường sắp đến nên em phải chuẩn bị” Tư Lam sợ mình mới xin việc mà đã xin nghỉ phép không biết có được hay không.
“Không sao, em cứ nghỉ đi!!” Lục Cầm dịu dàng nói.
“Em cám ơn chị, em về đây” Tư Lam thay bộ quần áo ra rồi đi ra xe cùng với Thái Trạch Dương.
Về đến nhà, đột nhiên anh đi theo cô vào trong nhà, Tư Lam ngạc nhiên quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
“Sao thầy ở đây?”
“Tôi đói rồi, vẫn chưa ăn gì cả” Như một thói quen, mấy ngày không được ăn cơm do cô nấu anh sụt hết 1kg, Tư Lam nhìn vẻ mặt của anh bật cười thành tiếng.
“Thầy định để em nuôi mãi sao?” Tư Lam đi đến chống tay vào tường ngước lên nhìn anh, Thái Trạch Dương nhìn vẻ mặt háo sắc của cô cũng biết cô sắp giở trò cưỡng hôn anh lần nữa.
“Em nghĩ gì vậy? Tôi là thầy giáo của em đấy” Thái Trạch Dương cảnh báo với cô, anh đã kiềm chế hết mức rồi nhưng cô lúc nào cũng là người châm lửa mãi.
“Thế thầy muốn ăn gì?” Tư Lam nhón chân lên nói khẽ vào tai anh.
“Món gì cũng được” Thái Trạch Dương đẩy cô ra sau đó ngồi xuống ghế bắt chéo hai chân nói.
“Em làm bài tập chưa đấy? Với tập luyện cho lễ hội thế nào rồi?” Anh ho khẽ liền đổi sang chủ đề khác.
“Vẫn ổn, mà bài tập em vẫn chưa làm nữa” Tư Lam đi vào bếp nói vọng ra.
“Nấu đi rồi vào làm tôi hướng dẫn em làm” Thái Trạch Dương ngồi trong phòng của cô, đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng của cô.
Nhìn những tấm ảnh của cô lớn lên theo năm tháng nhìn rất dễ thương, đúng là dễ thương từ nhỏ, một tấm ảnh đã bị xé bỏ nhưng đã được dán lại nhưng nhìn không được hoàn hảo lắm.
Thái Trạch Dương cầm tấm ảnh lên là ảnh gia đình của Tư Lam lúc nhỏ, ba mẹ của cô và cô, trông lúc đó họ thật hạnh phúc.
“Thầy làm gì ở đó đấy” Tư Lam không nhìn thấy anh ở sofa liền đi vào phòng tìm anh.
“Tham quan” Thái Trạch Dương để tấm ảnh xuống rồi nói.
“Có cơm rồi, thầy ra ăn đi!!” Tư Lam không mấy để ý tới sau đó liền đi ra ngoài tắt bếp.
Thái Trạch Dương đi theo cô xuống bếp cùng ăn cơm, sau khi ăn xong Thái Trạch Dương dành phần rửa bát để cô làm bài tập.
“Thầy ơi phần này em không hiểu!!” Tư Lam nói lớn.
Thái Trạch Dương rửa xong đi ra, anh ngồi xuống bên cạnh cô, Tư Lam cố ý ngồi sát với anh, Thái Trạch Dương sợ sự kiềm chế của mình có hạn.
“Tôi giảng một lần nên phải tập trung” Thái Trạch Dương trầm giọng nói.
“Vâng”
Tư Lam giải ra được một câu, thì ra có thầy ở cạnh bên nhà thật khoẻ, kiểu này cô sẽ nằm trong top 10 của học sinh giỏi toán thôi.
“Lễ hội làn này tụi em sẽ diễn kịch và đàn hát thầy thấy sao?” Tư Lam làm xong bài tập cô uể oải nói.
“Làm gì thì làm nhưng phải nhớ giữ sức khoẻ nghe không” Thái Trạch Dương xoa đầu cô nói.
“Thầy thích em rồi phải không?” Đột nhiên Tư Lam hỏi làm anh cũng đờ người ra, anh cũng không biết tình cảm này là gì nữa.
“Lại ảo tưởng rồi, thôi tôi về đây” Thái Trạch Dương lại chạy trốn nữa rồi.